Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 717: Ngài quả thật là một người tốt

Hai mắt Bạch Đông Lâm lóe sáng, hắn gật gật đầu hài lòng, cuộc thí nghiệm hôm nay rất thành công, thu thập được rất nhiều số liệu có ích, sau khi tiêu hóa hết, chắc chắn thực lực của hắn lại tăng lên một bậc rồi. Đây chính là lực lượng tri thức, chỉ cần hiểu rõ lực lượng bản thân và biết vận dụng ưu điểm của nó thì bản chất của cơ thể không thay đổi nhưng chiến lực lại tăng cao chóng mặt.
“Tỉnh lại!”
Một giọng nói như chuông đồng vang khắp hang động, quả cầu màu đỏ khẽ run, phù văn pháp tắc sợ hãi chui hết vào trong cơ thể.
Rắc!
Cánh tay của con rối bằng xương khẽ cử động, một tia khí tức tràn ra, hư không lập tức lở thành từng mảng.
Trong hốc mắt trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện hai con mắt như hai đốm sáng được hình thành từ vô số phù văn, bên ngoài là thân thể với da thịt như huyết ngọc, vô số thần văn pháp tắc có màu sắc sặc sỡ chầm chậm chuyển động.
“Ta, ta đang…”
Bộ xương đỏ tươi mở miệng, đó là giọng nói của Trần Trần, mang đầy sự hoảng loạn và sợ hãi.
Hắn là một con người sống sờ sờ mà đột ngột lại biến thành bộ xương khô quắt, việc này khiến hắn không thể chấp nhận ngay được.
“Tốt lắm tốt lắm, thí nghiệm rất thuận lợi, thậm chí còn hoàn mỹ hơn so với dự đoán của ta.”
Bạch Đông Lâm nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt bộ xương màu đỏ kia, hắn lia mắt đánh giá từ trên xuống dưới, tầm mắt phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy.
“Ngươi đã làm gì ta? Sao ta lại biến thành bộ dáng quỷ quái này!”
Trần Trần siết chặt nắm tay, hư không liền vỡ nát tạo thành một hố đen khổng lồ, xong xuôi, Trần Trần mới nhận ra thứ lực lượng vô biên vô hạn, kinh khủng dị thường trong cơ thể, còn có mấy chiêu kiếm thức không hiểu sao hiện lên trong đầu nữa… hắn nghĩ thầm, với thực lực hiện tại thì ta có thể chiến thắng kẻ kỳ quặc trước mặt mình không?
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, phù văn ngưng kết thành hai con mắt lập tức chạm phải ánh mắt Bạch Đông Lâm, Trần Trần hoảng sợ, vội vàng dời tầm mắt.
Hắn nhìn thấy phía sau ánh mắt hiền hòa kia chính là sự lạnh lẽo như vô tận, đó là ánh mắt coi thường hết thảy. Hắn có trực giác, nếu mình dám làm bậy thì sẽ chết vô cùng thê thảm!
Hơn nữa, Vĩnh Dương còn ở trên tay hắn.
“Ha ha, đừng nghĩ xa xôi quá, bộ xương này là do chính ngươi quỳ xuống xin ta, nhưng ta sẽ không hoàn toàn đưa nó cho ngươi, ba khắc sau, ngươi sẽ thoát ly khỏi trạng thái này, khôi phục nguyên trạng.”
Bạch Đông Lâm tỏ vẻ cạn lời, tên này còn tưởng mình là con ông trời đó hả, tưởng ai cũng muốn hại hắn chắc, nếu hắn biết được Thiên La có đến sáu mươi nghìn ký chủ thì sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?
“Ta đã thực hiện lời hứa sẽ cho ngươi lực lượng để ngươi báo thù rồi, đi đi, tông môn muốn giết ngươi đang ở phía Tây Bắc cách đây một ngàn dặm.”
Trần Trần hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng gật đầu, như một bản năng, hắn đạp lên hư không lao đi, chỉ một cái chớp mắt sau đã xuất hiện cách nơi cũ ngàn dặm.
“Người đến là ai?”
Ầm ầm!
“A a a! Kẻ thù tấn công! Có quân địch tập kích!”
Trần Trần điên cuồng chém giết, không biết là đang muốn xả hết những thù hận hay là bí bách trong lòng.
Bàn tay đỏ tươi che kín bởi thần văn, mỗi một chưởng chém xuống đều khiến trời đất tối sầm, có hàn ngàn lớp đại trận bảo vệ cũng không cản nổi một chiêu của hắn.
Tông môn kéo dài mấy trăm dặm đã bị đập nát, bọn hắn làm mọi cách cũng không thể khiến bộ xương màu đỏ kia bị thương lấy một chút, thực lực quá chênh lệch, mới ba khắc trôi qua nhưng phe địch đã không còn một người sống.
Trong phế tích, một tia sáng màu đen mờ ảo hiện lên, máu thịt tàn dư, kho báu của tông môn, hết thảy đồ vật có giá trị đều bị hắn nuốt vào trong thế giới chưa biết tên.
Ầm!
Trần Trần quỳ một gối xuống đất rồi bắt đầu thở dốc sức mạnh lớn đến nỗi khiến mặt đất lõm xuống thành một cái hố sâu đến vạn trượng
Nặng! Nặng quá!
Hài cốt đỏ tươi trên người giống như một ngọn núi lớn, Trần Trần cảm giác hết thảy, thân thể, Thần Hồn, ý thức của mình đều bị nghiền nát!
“A a a a!”
Đau đớn vô tận xuất hiện, Trần Trần ngửa mặt lên trời thét dài, bên trong hài cốt đỏ tươi bắt đầu xuất hiện vô số thần văn đang tỏa sáng lấp lánh.
Oong!
Trong cơn chấn động kịch liệt, hài cốt đỏ tươi cùng những hạt ý chí của Trần Trần bị ép hợp lại với nhau chậm rãi chia lìa, hắn run lên, hư không bị nghiền nát đã đi xa.
“Phù phù!
Trần Trần kiệt sức ngã xuống hố sâu, lồng ngực phập phồng, hắn quá yếu rồi, trên bầu trời còn trút xuống mưa to làm cho hắn không mở được hai mắt.
“Đại ca!”
Trong tiếng mưa gió, hắn bỗng nghe thấy một tiếng hô quen thuộc từ bên ngoài hố sâu, khuôn mặt Trần Trần run lên, cố gắng kéo khóe miệng để nở một nụ cười yên tâm.
“Vĩnh Dương…”
“Đại nhân, thì ra ngài không lừa ta, ngài quả thật là một người tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận