Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 727: Băng Tuyết Thần Sơn

Trên người của Lam Linh bọc một lớp thật dày da của yêu thú, ánh sáng của linh khí như ẩn như hiện, giống như nến tàn bị mài mòn, sắp vỡ vụn dưới làn gió lạnh. “Sư tỷ…”
Phịch!
Lam Linh ngã nhào xuống đất, trên lông mi dài treo từng lớp băng màu xanh lam, khuôn mặt nhỏ nhắn màu xanh tím đầy vết nứt, chậm rãi hiện lên một nụ cười đầy an tâm.
“Tiểu sư muội!”
“Lam Linh!”
Cảm giác bản thân mình bị ôm vào trong vòng tay ấm áp, trong lòng Bạch Đông Lâm không khỏi thở dài, từng giây từng phút đều có bi kịch diễn ra trên thế giới, chẳng qua đây chỉ là một cái nhỏ trong số đó mà thôi.
Cái chết không phải là kết thúc.
Xin hãy nén bi thương, sư tỷ sư muội của các ngươi, đã có ta siêu độ cho, không ngại luân hồi, kiếp sau sẽ trải qua một cuộc sống tốt đẹp hơn!
Bảy ngày sau, dưới Băng Tuyết Thần Sơn.
Trải qua một hành trình dài, Phi Tuyết tông và sáu người cùng chống lại gió tuyết, cuối cùng cũng đi tới điểm dừng chân- Băng Thành!
Băng Thành nằm ở phía dưới Băng Tuyết Thần Sơn, trải dài trăm ngàn dặm, chính là một tòa thành trì quy mô lớn nhất ở Cực Bắc Vực, có tới hàng trăm triệu dân sinh sống, hầu như đều là tu sĩ.
Người bình thường ở Cực Bắc Vực, không có đất để sống.
Lam Linh và năm sư tỷ đi trên một con đường nhộn nhịp, cực kỳ náo nhiệt, nhìn đông nhìn tây, trông bọn họ vô cùng tò mò đối với phong cảnh của băng tuyết dị vực này.
Vù! Vù!
Tiếng ô minh truyền đến, một cỗ máy toàn thân được đúc từ kim loại màu xanh lam chịu lạnh tốt, tổng cộng có mấy chục toa xe khổng lồ nối liền nhau thành một đoàn tàu, xoẹt qua khoảng không trên đỉnh đầu đám người, phía dưới đường ray có phù văn, tốc độ cực kỳ nhanh.
“Nhị sư tỷ, đây là cái gì vậy?”
Lam Linh mở to hai mắt ra, đưa tay chỉ vào đoàn tàu màu xanh lam đang đi qua, trong nháy mắt, đoàn tàu đã hóa thành lam ảnh rồi biến mất không còn thấy gì nữa.
“Ha ha, đó là Lưu Quang Thần Xa.” Cuối cùng Lam Linh cũng xuất hiện, xua tan vẻ đau thương trong lòng của của bọn họ.
Thật ra nguyên nhân lớn nhất vẫn là Bạch Đông Lâm, ý thức của hắn vô thức lan tỏa ra, đã ảnh hưởng đến cảm xúc của của bọn họ.
“Đi thôi, chúng ta cũng phải ngồi ở Lưu Quang Thần Xa đi tới nơi khảo hạch, đừng nhìn thấy Băng Tuyết Thần Sơn ở trước mắt mà lầm tưởng, thật ra nó còn cách rất xa.”
“Đây là thần sơn cao nhất ở Cực Bắc Vực!”
Mấy người đều đồng ý mà gật đầu nhẹ, sau đó đi nhanh hơn, đi vào trong một tòa nhà kỳ lạ cao chót vót, tòa nhà có hình trụ, ở giữa có một đại sảnh rộng lớn, mở rộng sang bốn hướng, đám người ồ ạt đông đúc, không dưới mấy vạn, đều là những tu sĩ đang chờ đợi được ngồi lên Lưu Quang Thần Xa.
Vù Vù…
Thần xe chạy rất nhiều chuyến, nộp linh thạch xong, sáu người bọn họ rất thuận lợi lên được Lưu Quang Thần Xa đi tới chân núi Băng Tuyết Thần Sơn.
Bề ngoài chỉ có vài toa xe dài mấy chục trượng, bên trong lại có càn khôn, không gian được mở rộng ra, mỗi một hành khách đều có một phòng riêng chừng trăm trượng, cực kỳ xa hoa.
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, thần niệm của hắn đã yên lặng không một tiếng động bao phủ toàn bộ thần xe, lập tức thu tất cả tin tức của toàn bộ hành khách vào trong mắt.
Chín phần đều là những tu sĩ trẻ tuổi như bọn họ, không ngoài dự đoán, cũng là đi tham gia vào Băng Tuyết Thánh cung tham gia khảo hạch nhập môn.
Trăm năm Thánh Cung sẽ tổ chức khảo hạch đánh giá một lần, đối với tu sĩ trẻ tuổi ở Cực Bắc Vực là sự kiện lớn nhất, chỉ cần là người trẻ tuổi có ước mơ, đều sẽ đến đây để thử vận may dù cho có ở xa vạn dặm.
Đệ tử của Phi Tuyết Tông cũng vậy, Phi Tuyết Tông là một vùng nhỏ nằm ở bên cạnh của Cực Bắc Vực, là một trong những vô số “con mắt” của Băng Tuyết Thánh Cung. Mười mấy đệ tử các nàng, chính là đệ tử thiên tài ưu tú nhất trong trăm năm qua của Phi Tuyết Tông.
Vốn dĩ là ban đầu bọn họ được các trưởng bối của tông môn bảo vệ, đáng tiếc là ở trên đường gặp phải tông môn đối địch, trận chiến diễn ra quyết liệt, trong cơn hoảng loạn chạy vào trong khu rừng rậm rạp mênh mông có Thực Linh thú sinh sống.
Phi Tuyết Tông thân là “con mắt” của Băng Tuyết Thánh Cung, có hai mươi địa điểm khảo hạch cố định, Băng Tuyết Thánh Cung chỉ thu nhận nữ đệ tử, Thánh Cung cũng giống như vậy, chỉ thu nhận nữ đệ tử.
Đây cũng là nguyên nhân bất đắc dĩ khiến Bạch Đông Lâm chỉ có thể cải trang thành Lam Linh.
Nếu có cách khác dù cho khó khăn đến đâu, thì hắn cũng sẽ không muốn cải trang thành nữ!
“Lam Linh, ngươi có thiên phú tốt nhất trong chúng ta, cũng là người có hy vọng thông qua khảo thạch của thánh cung nhất, trong khi vẫn còn có thời gian, cố gắng tu luyện đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận