Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 748: Hoa Thạch Anh bảy màu

Trong lòng Bạch Đông Lâm cũng không sốt ruột, con suối kia cũng chỉ có hắn mới mượn cách thiêu đốt tam quang nhân thể tiến vào được. Chờ sau này hắn có thể cường ngạnh chống lại hàn ý của thần thủy lại tới tìm tòi nghiên cứu cũng không muộn, đến lúc ấy thì có bảo vật gì cũng đều thành của hắn hết. “Hử? Kia là cái gì?”
Ánh sáng màu vàng bay nhanh chạy trốn chợt bị kìm hãm, thân thể Bạch Đông Lâm hiện ra, toàn thân có lửa cháy màu vàng hừng hực quấn quanh, lơ lửng giữa nước, ánh vàng trong mắt sáng lấp lánh, nhìn lại đáy trì.
Vừa rồi hắn hình như cảm ứng được một tia hơi thở sinh mệnh mỏng manh, chợt lóe rồi biến mất.
Bạch Đông Lâm cau mày, hắn mới vừa phi độn ra hơn hai vạn lý, khu vực này tuyệt đối vẫn thuộc loại sâu trong thần trì, là vùng cấm sinh mệnh cực kỳ khủng bố, hắn cũng chưa từng gặp qua vật còn sống nào.
Suy tư một lát, cả người Bạch Đông Lâm nhoáng lên, lặn thẳng xuống đáy. Hàn ý thần thủy khu vực này hơi yếu bớt một chút, hắn có thể chống đỡ một chút, đủ để châm tam quang lần thứ hai. Trong tình huống không lo sống chết thì lá gan cũng lớn hẳn.
Bạch Đông Lâm lặn xuống trăm dặm, đi tới đáy thần trì tối đen như mực, hai chân đạp lên trên lớp thủy tinh đen, ánh vàng trên người khiến hắn thoạt nhìn như bó đuốc hình người vậy, chiếu phạm vị trăm trượng xung quanh sáng ngời hẳn lên.
Hắn nhìn thoáng qua đáy ao thủy tinh vô biên vô hạn dưới chân, đáy mắt hiện lên chút tiếc nuối. Chỗ thủy tinh đen này đều là bảo vật đáng quý, còn quý hơn U Lam Thủy Tinh mà Thánh Cung Băng Tuyết dùng để kiến tạo thần điện một cấp bậc.
Không có không gian trữ vật, hắn cũng thật sự không tiện tùy ý đào, chỉ có thể lắc đầu đè nén tâm tư xuống, bước tới theo cảm ứng vừa rồi.
Thịch!
Lại một dao động vang lên trong cảm ứng của Bạch Đông Lâm, tạo nên từng trận gợn sóng. Hai mắt hắn sáng ngời, lần này cảm ứng càng thêm rõ ràng, là tiếng nhịp đập trái tim, bí mật mang theo hơi thở sinh mệnh cực kỳ mỏng manh.
Bạch Đông Lâm tăng nhanh tốc độ, hóa thành ánh sáng nháy mắt đến nơi cảm giác được, sau đó đồng tử hai mắt co rụt, đây là…
Một nữ tử tuyệt mỹ không vật che thân nằm dưới đáy ao, thân mình cuộn tròn, ngoài thân kết đầy băng màu đen, đôi mi thanh tú nhíu chặt, khí thế nghiêm nghị không giận tự uy.
“Đây là bảo bối gì vậy? Có thể khiến ngươi gần đông chết đều không nỡ buông tay?”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm lộ ra ngạc nhiên, ánh mắt di chuyển, đôi tay ngọc trắng nõn của nữ tử nắm chặt một đóa hoa Thạch Anh bảy màu, bảo vệ nó trong lòng mình gắt gao.
Hắn bước lên phía trước, cẩn thận quan sát một lát, vẫn không nhận ra đóa hoa Thạch Anh bảy màu này là thế nào. Ngay cả trong ký ức hạo hãn của hắn cũng không ghi lại.
Nữ tử này có thể chống đỡ được hàn ý thần thủy đi đến đáy nước chứng tỏ nàng là cường giả đại năng cửu cảnh. Dùng gót chân mà nghĩ cũng biết, đóa hoa Thạch Anh có thể khiến một đại năng cũng không nỡ buông tay chắc chắn là bảo bối xịn.
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên một tầng sáng trắng mông lung. Hắn nhìn nữ tử chăm chú, phát hiện tam quang trong cơ thể nàng ta đều tựa như ngọn đuốc trong gió, lập lòe sắp tắt, thần hồn trong cơ thể bị đóng băng, ý thức tư duy ngưng đọng.
Ở trong ánh sáng ý chí của nàng ta, Bạch Đông Lâm cảm ứng được chấp niệm không cam mãnh liệt vô cùng.
Đây là một bí thuật trong Bát bộ chi “Quang”, có thể dòm ngó tam quang trong người kẻ khác.
“Nữ nhân này chắc hẳn là cao tầng của Thánh Cung Băng Tuyết, mạo hiểm sinh mệnh xâm nhập nơi đây chỉ vì đóa Thạch Anh bảy màu này ư?”
Bạch Đông Lâm thoáng cái hiểu tận gốc rễ, thần trì này là thánh vật vô thượng của Thánh Cung Băng Tuyết, dựa theo quy củ Thánh Cung, không thể có bất cứ lòng khinh nhờn nào với nó. Người tiến vào thần trì, ngoại trừ chính thân thể mình thì không được mang thêm ngoại vật nào.
“Thôi, lần này được nhiều ưu đãi như vậy cũng xem như nhận nhân tình của Thánh Cung các ngươi, ta giúp ngươi một lần vậy!”
Cái gọi là giúp một lần chứ không phải cứu một mạng là bởi vì nữ nhân này là cường giả đại năng, chết là tuyệt đối không chết được. Có đông chết tại đây vẫn có thể sống lại thông qua những gì đã chuẩn bị trước ở thế giới bên ngoài.
Nàng ta mạnh mẽ kháng cự cái chết cũng là vì tiếc nuối hoa Thạch Anh bảy màu trong tay mà thôi.
Bạch Đông Lâm tiến lên cúi người, nhẹ nhàng ôm nữ nhân đang cuộn mình lên, khoảnh khắc lớp băng đen nhánh kết ngoài cơ thể nàng chạm tới lửa vàng bao bọc hắn đã bị từ từ hòa tan. Khi da thịt cả hai dán lên nhau, Bạch Đông Lâm giật mình.
“Không ngờ lại là ngươi!”
Trên Nộ Giang, chiếc hòm Thanh Đồng, khóa giới thông đạo, cường giả dị tộc tà ác, còn có ngón tay che trời giáng từ trên cao xuống lúc cuối cùng kia, xóa nhòa hết thảy…
Da thịt kề sát khiến Bạch Đông Lâm cảm nhận rõ ràng khí tức của nữ tử, hoàn toàn ăn khớp với dao động khí tức ẩn sâu trong ký ức của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận