Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1852 - Đối thoại với siêu thoát (1)

"Ha, tiểu tử thối, ngươi quả nhiên không khiến người ta thất vọng!"
Theo bạch quang yếu ớt kia xuất hiện, tinh thần của Chiến chấn động, đây chính là thứ mà hắn ta đang tìm, phương pháp phá cuộc.
Không dám trì hoãn thêm, sợ ý ảo ảnh ý thức lại nhắm mắt lại lần nữa, Chiến ngưng tụ là lực lượng không nhiều lắm hóa thành một đám sợi dây ánh sáng, bắn ra từ lòng bàn tay, xuyên thủng đám "sâu mềm năm tháng" dài hẹp dữ tợn gào thét, xẹt qua vùng đen kịt vô tận trong con mắt, đâm thẳng vào trong điểm sáng màu trắng.
"Đây, đây là..."
Ý thức của Chiến hóa thành hình người, sau khi thấy rõ tất cả trong không gian điểm sáng, nhất thời ngây ra tại chỗ.
"Chiến, không ngờ ngươi thế mà lại không chết."
"Lần đầu gặp gỡ, lại là tại hoàn cảnh này, thất lễ."
Nhìn Chiến lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Bạch Đông Lâm lắc đầu, chậm rãi đứng dậy. Trong không gian nho nhỏ này là một vùng tuyết trắng tinh khiết, mà hắn cũng mặc áo bào trắng, đi ngược với hình tượng đại tướng áo bào đen trong ngày thường.
"Nghi hoặc ta vì sao không có triệt để lạc mình à?"
Nhìn Chiến gật đầu thừa nhận, trong con mắt phải đen kịt ẩn chứa tâm trạng phức tạp của Bạch Đông Lâm hiện lên ý cười, mà trong mắt trái xanh đậm thì vẫn là sự lạnh lùng hờ hững vĩnh viễn không đổi.
"Ha ha, Chiến, xem ra lực lượng của ngươi bây giờ rất yếu ớt, rất yếu ớt, đã rơi đến mức dưới siêu thoát, bằng không ngươi sẽ không nhìn không thấy trạng thái lúc này của ta, đồng thời trong lòng của ta cũng có rất nhiều nghi hoặc, ta nghĩ chúng ta có thể giải đáp cho đối phương."
Bạch Đông Lâm đi tới trước mặt Chiến. Theo việc ánh mắt họ giao nhau, vòng vũ trụ bản nguyên mười màu xoay tròn cực nhanh nơi mi tâm đã hòa hợp một màu, không phải màu đen vốn nên xuất hiện mà là thuần trắng trái ngược lẽ thường, thần dị vô cùng..
"Tiểu tử nhà ngươi, thật đúng là cổ quái..."
Chiến khẽ lắc đầu, lập tức ngồi xếp bằng xuống, đợi Bạch Đông Lâm cũng ngồi xuống rồi mới tiếp tục mở miệng nói:
"Ba đầu ta tưởng rằng ngươi đã triệt để lạc mình, lại không ngờ trong ý thức nguyên sơ còn sót lại, lý trí của ngươi vẫn tồn tại. Rất khó tưởng tượng trong năm tháng dài lâu như vậy, ngươi làm sao mà nhịn được vậy?"
"Dù sao về bản chất ngươi không thuộc về đặc tính siêu thoát. Còn có, lúc nào thì ngươi biết mình sẽ gặp người siêu thoát của Tai họa đen tối thế!?"
Nghe xong nghi vấn của Chiến, trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên một tia hồi ức, đây đúng là năm tháng dài dằng dặc mà gian nan, về phần, là lúc nào...
"Lúc đầu ta ở Chư Thiên Hồng Hoang, ta có chiến đấu kịch liệt cùng các Bỉ Ngạn, lấy một địch ngàn, chiến tới điên cuồng. Lúc diệt sát hết tất cả bọn họ, bao gồm cả tổng bộ của chấp kiếm giả, cuối cùng ta đã nhận ra có cái gì đó không đúng."
"Nhưng lúc đó đã muộn rồi, ý chí siêu ngã và phân thân tha ngã đều đã hoàn toàn trầm luân, duy chỉ có trong tự ngã và thần ngã là vẫn còn tồn tại một tia thanh minh."
"Thủ đoạn của người siêu thoát thật đúng là đáng sợ mà!"
Bạch Đông Lâm âm thầm thở dài, tràn ngập cảm khái, bất đắc dĩ, cùng với sự ngưỡng mộ mịt mờ.
"Lòng ta biết, bản thân mình đã hoàn toàn rơi vào trong kế hoạch của người siêu thoát, không thể thay đổi cục diện ngay lúc đó được, bèn lấy một chút tâm lực cuối cùng, chém một chút thanh minh còn sót lại trong tự ngã và thần ngã, ngưng kết thành ta bây giờ, trốn ở chỗ sâu trong ý thức, để tìm kiếm phương pháp phá cuộc."
"Vốn tưởng rằng, đây chỉ là thủ đoạn khống chế ảo cảnh kinh khủng, cho đến trải qua năm rộng tháng dài rồi mới hiểu được, thủ đoạn của người siêu thoát nào có đơn giản như vậy."
"Thời gian trôi qua, là thật không phải giả, chỉ là sau một ngàn tỷ diễn kỷ vô lượng ta đã gần như tan vỡ, may mắn, cuối cùng lấy đạo thần nhân hai mặt, triệt để dung hợp tự ngã và thần ngã, đứng im ở giữa có và không, tiêu trừ sự hành hạ đến từ năm tháng."
Bạch Đông Lâm dứt lời, giơ ngón tay chỉ vào hai mắt của mình, đen kịt và xanh đậm, hai màu mắt giao nhau trong hư vô, trông huyền dị khó lường.
"Ở giữa có và không? Thì ra là thế, ngươi đúng là thông minh, có thể nghĩ ra loại phương pháp này, mô phỏng chân thật đặc tính siêu thoát."
Ánh mắt Chiến lóe lên, trong nháy mắt đã hiểu rõ trạng thái lúc này của Bạch Đông Lâm.
"Đáng tiếc!"
"Cho dù đã biết chân tướng thì như thế nào? Cho dù có thể giữ vững tự ngã dưới sự ăn mòn của năm tháng thì sao? Cuối cùng ta vẫn không thể hiểu rõ thủ đoạn của người siêu thoát, cũng không tìm được phương pháp phá cuộc, thậm chí, đến cả việc trước đây ta đã nhập cục như thế nào cũng nghĩ mãi mà không rõ!"
"Không hổ là người siêu thoát, siêu thoát tất cả, mạnh mẽ không thể tưởng tượng được, cảnh giới của ta còn kém xa lắc."
Bạch Đông Lâm có chút uể oải. Tuy hắn cực kỳ tự tin với thiên phú thực lực, cùng với tiềm lực trong tương lai của mình nhưng chưa bao giờ xem thường người siêu thoát, vốn đã cuối cùng tưởng là có thể đo lường được rồi, không ngờ vẫn là kém nhiều lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận