Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 710: Đánh hỏa điểu

Bóng dáng hỏa điểu xuyên tới xuyên lui trong mây đen, thậm chí kề sát khuôn mặt với phần lôi kiếp đã khiến hắn ta cực kỳ e ngại trước đó. Tiếc thay mọi thứ đều là tốn công vô ích, lôi kiếp đã tan đi không còn gì nữa, ép buộc giữ lại một tia sấm sét cũng chỉ gần chạm tới bình chắn giữa hạt căn bản trong cơ thể thôi, chứ không hề gợi nổi chút tác dụng nào.
‘Huýt!’
Cuối cùng thì mây đen lôi kiếp vẫn tiêu tán không còn, trời cao đã quang đãng lại lần nữa. Hỏa điểu ngửa đầu rên rỉ, tiếng như thút thít.
Ha ha…
Bạch Đông Lâm mỉm cười xấu hổ, phút chốc trong lòng đã hiểu là tình huống gì. Hắn lắc đầu, xoay người, lập tức chuẩn bị rời khỏi.
Chuyện này cũng không thể trách hắn được, ai bảo lão âm tỉ này bỉ ổi như vậy? Không ngờ hắn ta lại tránh trong sông nham thạch dưới lòng đất để độ kiếp. Khí tức ở chỗ như thế cực kỳ hỗn tạp, chưa kể sự chú ý của hắn hoàn toàn bị lôi kiếp hấp dẫn, căn bản hắn không hề chú ý tới con chim to này.
“Là ngươi! ? Là ngươi phá hoại lôi kiếp của bổn tôn?”
Ánh mắt đỏ rực của hỏa điểu rơi vào trên người Bạch Đông Lâm. Thật sự là lúc này Bạch Đông Lâm đã quá rõ ràng rồi: Thân hình khổng lồ hơn hai nghìn trượng, khói xanh bốc nổ đầu, muốn không khiến người ta chú ý cũng khó.
Chưa kể trong phạm vi mấy nghìn dặm ở đây không hề tìm được vật sống nào thứ hai.
“Ta nói đây là một sự hiểu nhầm ngươi có tin không?”
Bóng người Bạch Đông Lâm khựng lại, chậm rãi xoay người giang tay với vẻ mặt vô tội. Phá hoại việc tu hành của người khác có thể trở thành thù lớn đến chết không thôi. Dù đối phương là yêu tộc, nhưng nếu hắn ta không làm ác thì hắn cũng sẽ không cố ý phá hoại lôi kiếp của người ta vì năng lượng cường hóa.
Đó là không có đạo đức!
Thiên địa vạn vật, kẻ tu đến độ kiếp đều cực kỳ không dễ, nếu đặt vào hoàn cảnh của hắn, có kẻ làm vậy với hắn thì sợ là hắn sẽ thù hận không cùng, phải đào cả mười tám đời tổ tông của kẻ đó ra mới hả dạ!
Tiếc thay, việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể nói một tiếng hiểu lầm!
Bạch Đông Lâm bĩu môi, ánh mắt rơi vào trên chiếc nhẫn may mắn. Không đúng, muốn trách thì trách cái thứ xui xẻo này à! Vì sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Thế giới lớn thế này, trùng hợp độ nào mà lôi kiếp lại rơi vào trên đầu hắn.
Hắn né ba, bốn năm, xem ra vẫn không áp chế được vận rủi rồi!
“Là ngươi! Đầu bảng của bảng treo thưởng Dực Thần cung, Bạch Đông Lâm!”
Hai mắt hỏa điểu sáng ngời, đôi cánh ngập tràn lửa lớn chợt vỗ một cái. Trong vòng nghìn dặm, các pháp tắc lập tức sôi trào, không gian hỗn loạn triệt để.
Biểu cảm Bạch Đông Lâm sửng sốt, sự xấu hổ trên mặt lập tức tan đi, lại trở nên hung hăng càn quấy.
Hay lắm! Thì ra là kẻ địch!
Hắn phút chốc yên lòng, sự hổ thẹn khi phá hỏng việc tu hành của người khác tan sạch. Hai mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn chòng chọc hỏa điểu.
“Ha ha, ba năm rồi, ba năm, ba năm, ngươi biết ra lẩn tránh cực khổ nhường nào không? Dực Thần cung các ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”
“Mà thôi, đối với mấy thứ súc sinh không có chút nhân tính nào như các ngươi, ta không có gì để nói hết. Đánh đi!”
Ánh sáng bộc phát ra từ trong hai mắt Bạch Đông Lâm, thân ảnh nhoáng lên, nháy mắt hắn đã xuất hiện phía sau hỏa điểu.
“Giết!”
Những sợi tơ đỏ tươi của nắm đấm khổng lồ tập hợp lại thành quyền thuật, vô số pháp tắc mạnh mẽ quấn chặt, bao lấy thân quyền.
Một quyền đấm ra có tốc độ vượt xa tốc độ ánh sáng, phá toạt hư không, vết nứt đen ngòm lan tràn ra vạn lý.
Nhanh quá!
Đôi con ngươi của hỏa điểu chợt co rút lại bằng chừng mũi kim, căn bản phản ứng không kịp. Rồi hệt như bản năng vậy, toàn thân hắn ta vừa hiện lên màu đỏ tươi, lá chắn nặng nề, có thần hỏa rực rỡ quấn quanh cũng tự động xuất hiện, che lại thật khít ở sau lưng.
Khí bản mệnh – Cửu Phượng Thần Hỏa Khiên!
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang đến tận mây xanh, sóng địa chấn khuấy động, từng tấc hư không văng tung tóe, vặn dặm tầng mây tán loạn tột cùng.
‘Ùng ục!’
Sâu dưới mặt biển vạn trượng, bờ biển cách đó không xa bị dư âm đảo qua, tầng nham thạch thổ nhưỡng hóa hết thành bột mịn, chớp mắt đã tạo thành một nửa cung tròn toàn vẹn bán kính năm trăm dặm.
‘Răng rắc!’
Cái khiên đỏ tươi khẽ run lên, từ nơi giữa trung tâm, mấy vết nứt lớn lan tràn ra toàn bộ mặt khiên, lửa thần tắt ngúm, ánh sáng ảm đạm, vô lực rơi xuống đáy biển.
“Ha ha, sao nào? Một quyền này của ta có công lực ba mươi năm, có phải khiêng của ngươi không gánh nổi không?”
Bạch Đông Lâm nhếch miệng cười, giơ giơ nắm tay to lớn, cực kỳ hài lòng về sức mạnh của mình hôm nay.
‘Phụt! Khụ khụ!’
Khí bản mệnh của hỏa điểu bị hủy, gặp phản phệ, hắn ta chợt ho ra một ngụm máu đỏ tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận