Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 244: Chỉ là sợ bị lây bệnh mà thôi

Biến hóa của bia đá truyền thừa vậy mà lại không thu hút sự chú ý của thủ hộ giả. Mà thôi, đúng là tấm bia đá đen này ra tay trước, Bạch Đông Lâm hắn không thẹn với lương tâm!
Hắn lập tức đứng dậy vọt tới tấm bia đá truyền thừa ‘Chỉ Xích Thiên Nhai’, ban ngày được thưởng vẫn phải trực tiếp dùng thôi, ngược lại bây giờ hắn cũng không thiếu điểm thưởng. Nếu cứ như vậy mà rời khỏi, há chẳng phải là nói hắn có tật giật mình sao?
Bạch Đông Lâm hắn đi không đổi tên ngồi không đổi họ, nhất định sẽ không làm thế!
Tấm bia đá truyền thừa thần thông “Chỉ Xích Thiên Nhai” có thể trợ giúp người tu luyện cảm ngộ pháp tắc Không Gian một cách hiệu quả.
Còn như môn bí thuật “Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp”, Bạch Đông Lâm đã thông hiểu đạo lí, làm một môn bí thuật lưỡng bại câu thương để bảo mệnh. Đối với chính hắn am hiểu sâu đạo này mà nói, cái này không tính là thâm ảo, cũng tức là tự bạo thêm mấy lần sẽ tự nhiên mà biết!
Cho nên ba ngày này Bạch Đông Lâm đều ở đây cảm ngộ Chỉ Xích Thiên Nhai, có bia đá truyền thừa phụ trợ, Linh Khiếu trong không gian pháp tắc lại được khắc sâu hơn không ít.
Ba ngày sau hắn đã tiêu hao hết thời gian được khen thưởng, Bạch Đông Lâm sáng láng ra khỏi Bia Giới, hắn cũng không trở về Tử Trúc Cư, mà là đi tới khu vực giao dịch công cộng của thánh tông, tới một tửu lâu to lớn gần trung tâm, đúng là tửu lâu Hãn Hải trước kia đã tới một lần.
Hôm nay cũng là thời gian hắn hẹn với đại sư huynh Thiên Uy phong là Khưu Chân gặp mặt. Khi hắn vẫn còn ở Bia Giới, Khưu Chân liền gửi tin tức tới cho hắn hỏi sự tình linh thảo, có vẻ hơi gấp gáp không chờ nổi.
“Ha ha ha, Bạch sư đệ, tới đây, nhanh, mời ngồi!”
Khưu Chân sớm đã chờ ở ngoài cửa lầu cao nhất, thấy Bạch Đông Lâm xuất hiện ở tửu lâu, nhất thời cặp mắt sáng ngời, thần sắc hưng phấn dẫn Bạch Đông Lâm đi vào.
“Khưu sư huynh khách khí.”
Bạch Đông Lâm mang theo nụ cười nho nhã hiền hòa ngồi xuống, nhìn món ăn quý lạ ngon lành trên bàn trước mặt có giá trị không nhỏ, lần này Khưu Chân thành tâm hơn nhiều so với lần trước gặp mặt.
Khưu Chân vẫn chưa ngồi xuống, mà là đứng ở một bên xoa xoa đôi bàn tay ngắn ngủn, giọng vội vàng hỏi:
“Bạch sư đệ, chẳng biết có thể để sư huynh xem món đồ kia một chút trước không?”
“Tất nhiên không có gì không thể, cái này vốn đã quyết định khi giao dịch với sư huynh.”
Bạch Đông Lâm lấy ra một cái hộp ngọc từ trong vòng tay đưa tới, Khưu Chân thận trọng tiếp nhận, mở hộp ngọc ra. Một tiểu cầu xen kẽ trắng đen chậm rãi lơ lửng, trên đó quanh quẩn hai tia khói trắng đen.
“Thật sự! Thật sự là âm Dương Luân Chuyển Thảo!”
Khưu Chân kích động đến mức hai tay run nhẹ, hai mắt đỏ lên, hắn ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghe tiền bối tông môn nhắc qua, trong Minh Dự Cổ Giới có thể cất giấu linh thảo kỳ dị. Hắn ta ủy thác mấy người Bạch Đông Lâm cũng chỉ là ôm hy vọng lỡ đâu.
Gần đây hắn ta cũng nghe nói chuyện phát sinh trong Cổ Giới, lúc đầu hắn ta cho rằng đám người Bạch Đông Lâm có thể giữ được tính mạng cũng không tệ rồi, làm sao còn có tâm tư đi giúp hắn tìm kiếm bảo vật hi hữu vậy trong Cổ Giới?
Điều này làm cho hắn cực kỳ không cam lòng, phải biết rằng về sau cũng không có cơ hội tiến vào Minh Dự Cổ Giới lần nữa, hắn ta sinh lòng tuyệt vọng nên cũng chỉ ôm thái độ muốn thử một chút đi hỏi Bạch Đông Lâm, không ngờ Bạch Đông Lâm đúng là cho hắn ta một niềm vui vô cùng to lớn!
“Bạch sư đệ! Về sau ngươi chính là thân huynh đệ của Khưu Chân ta! Lại đây, đây là mười vạn điểm thưởng đã hứa, sư huynh ta thiếu ngươi một ơn huệ lớn bằng trời, về sau có chỗ nào cần thì cứ trực tiếp mở miệng, sư huynh nhất định dốc toàn lực ứng phó!”
Hai tay Khưu Chân vịn bả vai Bạch Đông Lâm, nhãn thần chân thành nói, sau đó vòng tay hai người đụng vào nhau, mười vạn điểm thưởng được chuyển tới.
Bạch Đông Lâm cảm thấy trong lòng có một cảm giác hơi muốn ói, khẽ rung nhẹ bả vai, tránh thoát hai tay của Khưu Chân nói:
“Khưu sư huynh nói quá lời, sư đệ cũng chỉ là được người nhờ vả nên hết lòng vì việc của người khác mà thôi, sư huynh đã thanh toán thù lao, không cần như vậy.”
“Ha ha ha, Bạch sư đệ ngươi đúng là một người tốt! Sư huynh còn có việc nên cáo từ trước!”
Khưu Chân nói xong, thân ảnh nhoáng lên liền biến mất, có vẻ cực kỳ gấp gáp.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, thân thể nhẹ nhàng chấn động, hắc bào trên người liền hóa thành hư vô, hồng quang lóe lên, một bộ hắc bào mới tinh lại mặc trên người.
Sau khi làm như vậy, thân thể không được tự nhiên chỉ còn cảm giác ung dung, ngược lại không phải là hắn kỳ thị người có đặc thù này, chỉ là sợ bị lây bệnh mà thôi.
Giơ tay lên rót một chén linh tửu, uống một hơi cạn sạch, sau đó thân hình Bạch Đông Lâm biến mất không thấy đâu nữa, món ăn quý và món ngon lạ tràn đầy một bàn cũng không di chuyển không nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận