Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 128: Sợ bóng sợ gió

“Đánh thì đánh! Sừng rồng của ngươi mà nướng lên chắc chắn sẽ rất ngon đấy!” Khóe mắt nam tử mọc sừng rồng giật giật đang định cãi lại, thì đột nhiên vẻ mặt thay đổi. Sao con rồng già ở Vạn Yêu Cốc kia cũng tới nhỉ? Hắn ta vội vàng vung tay dẫn theo đám người phía sau biến mất không thấy.
Nếu nói, Thần Huyết thánh tông và Cực Đạo thánh tông đều chướng mắt lẫn nhau. Ai cũng muốn làm người đứng đầu. Vậy thì Vạn Yêu Cốc chính là kẻ thù không đội trời chung, cách thức họ tu luyện chú định phải đứng ở thế đối lập với Vạn Yêu Cốc. Long huyết trên người hắn ta này chính là của cháu trai con rồng già kia.
Nam tử mọc sừng rồng không muốn đại chiến với lão ở đây, chỉ dẫn theo mọi người tiến vào nơi sâu trong hư không.
‘Grào!’
Một tiếng rống giận dữ, một móng rồng khổng lồ chậm nửa nhịp chụp vào hư không nơi nam tử mọc sừng rồng vừa đứng, không gian lập tức chia năm xẻ bảy.
“Hừ!”
Trong hư không vang lên một tiếng hừ lạnh, tiếp theo đó móng rồng rút đi biến mất không thấy.
Cũng không có mấy người chú ý tới vở kịch khôi hài nho nhỏ này. Từ đầu tới cuối, ánh mắt của Đồng Tiêu chưa từng dao động dù chỉ một chút. Tâm trí và ý niệm của họ đều đổ dồn vào một chỗ trong hư không. Nơi đó chính là điểm giao cắt của hai giới.
Nơi duy nhất có thể tiến vào Minh Dự Cổ Giới.
Cùng với thời gian ngày càng gần, hơn ngàn vị Đại Năng nín thở ngưng thần đứng trong hư không với ánh mắt cảnh giác. Lần này Cổ Giới buông xuống khác hẳn với trước kia, thời gian đến sớm hơn một vạn năm. Thậm chí nghe nói có một số người ngầm giở trò, khiến họ buộc phải đề phòng, sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không thể cứu vãn.
Trong không gian thứ nguyên vô tận, Minh Dự Cổ Giới khổng lồ chậm rãi di chuyển. Khoảng cách trung tâm càng lúc càng gần với thế giới Càn Nguyên Giới. Cuối cùng, khoảnh khắc giao thoa kia, quy tắc huyền ảo kỳ lạ chuyển động. Một lối vào mở mịt quanh co nối liền hai giới!
‘Ong!”
Một tiếng rung cực lớn phớt lờ quy tắc truyền phát của âm thanh, nháy mắt đã càn quét khắp Càn Nguyên Giới. Thậm chí xé rách Cửu Trọng Thiên cao ngút trời, lan truyền tới hư không vũ trụ tối đen sâu thẳm.
Đến rồi!
Rất nhiều ý niệm buông xuống, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào một chỗ trong hư không của Đông Cực Minh Hải.
Một đốm đen yếu ớt chậm rãi hiện lên, từ từ xoay tròn biến lớn, dẫn dắt lượng lớn linh khí. Vô số tầng mây bị lôi kéo, lấy lỗ đen mờ ảo làm trung tâm, hình thành lên một lối vào bằng xoáy nước khổng lồ!
Lối vào Minh Dự Cổ Giới đã mở ra.
Lúc này, tinh thần mọi người càng thêm căng thẳng, vô số ý niệm trải khắp mọi nơi trong hư không, quét qua từng đợt, muốn tìm ra chỗ bất thường.
Không ít vị Đại Năng khẽ cau mày, cảm giác được lối vào vẫn giống hệt trước kia, lẽ nào mình nghĩ nhiều rồi ư?
“Các vị, lối vào Cổ Giới đã được mở ra, chúng ta mau chóng đưa các đệ tử vào trong đó thôi!”
“Thiện!”
Mọi người gật đầu, từng người thi pháp. Thanh Hư đạo trưởng vừa vung tay áo lên, thi triển thuật pháp “Tụ Lý Càn Khôn” huyền diệu. Một vạn để tử bị thu vào trong tay áo, hóa thành một quả cầu ánh sáng trong suốt, hoàn toàn biến mất trong lốc xoáy lối vào.
Lại có lão tăng mở lòng bàn tay ra, là thần thông của Phật môn “Chưởng Trung Phật Quốc”. Một quả cầu màu vàng hoàn toàn bọc lấy một vạn hòa thượng đi vào trong thông đạo của lốc xoáy.
Rất nhiều Đại Năng thúc giục pháp bảo đưa đệ tử vào lốc xoáy. Đồng Tiêu tay đỡ Vũ Tháp, ánh mắt rối bời, thể tu vốn đã nằm ở thế yếu, không giống như khí tu lắm tiền nhiều của, nên mỗi một vị đệ tử đều rất quý giá.
Cánh môi khẽ mở, một giọng nói truyền vào bên trong Vũ Tháp:
“Các vị đệ tử hãy nhớ phải hành động cẩn thận, không thể uổng phí hy sinh tính mạng.”
“Nguyện chờ các ngươi thành công trở về!”
Bốn chữ thành công trở về vang vọng khắp không gian Vũ Tháp rộng lớn. Cảm xúc của mọi người khẽ thay đổi, khom người hành lễ.
Một mảnh ánh sáng trắng lóe lên, cuốn theo họ hóa thành một quả cầu ánh sáng màu trắng bay ra khỏi Vũ Tháp. Ngay sau đó hoàn toàn biến mất nơi lối vào của lốc xoáy.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, tất cả đệ tử đều được đưa vào Cổ Giới, cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào. Tuy nhiên rất nhiều Đại Năng cũng không buông lỏng cảnh giác, vẫn dùng ý niệm càn quét hư không như cũ. Trước khi lối vào hoàn toàn đóng cửa, họ cũng không dám lơ là.
Lối vào bằng lốc xoáy cực lớn liên tục trong mười năm phút, sau đó bắt đầu từ từ thu nhỏ lại. Mọi người tập trung cao độ, pháp lực trên người vận chuyển nhanh chóng, tay bấm pháp quyết thần thông. Vố số pháp bảo lập lòe ánh sáng, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một kích chí mạng.
Lối vào càng lúc càng nhỏ, dần biến thành kích cỡ mũi kim. Giây tiếp theo, nó đã biến mất, đầu óc các vị Đại Năng lập tức thả lỏng, hóa ra chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận