Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 506: Còn không mau hành lễ

Nhưng khoảng trống trong suốt dường như vô hình này chỉ hơi gợn sóng một vòng, sau đó lại khôi phục nguyên dạng ngay lập tức. Chung quanh là hàng trăm tên tu sĩ, đều đứng bất động tại chỗ, khoảng cách giữa bọn họ không xa, khí tức mơ hồ đan xen đối kháng lẫn nhau.
Vào cung điện đen kịt, tất cả mọi người đều là vì truyền thừa và bảo vật trong này mà đến, không chỉ phải cảnh giác với khảo nghiệm chưa biết trước, còn không thể không cảnh giác lẫn nhau.
Nếu không khi bị người ta hại chết cũng không biết là chuyện gì xảy ra!
Hai mắt Bạch Đông Lâm khẽ di chuyển, tầm mắt dừng trên bóng lưng của một nam tử áo vàng, phảng phất cảm ứng được ánh mắt sau lưng, nam tử quay đầu lại, một đôi mắt vàng rực rỡ sắc bén, uy thế vương giả cực kỳ bức người.
Nam tử áo vàng này, chính là Kim Sí Đại Bàng Điểu hóa thân thành hình người, ngoại trừ nữ tử váy đỏ bên cạnh ra, chung quanh không có ai tới gần, hiển nhiên là do thực lực của hắn ta làm cho mọi người sinh ra sự kiêng dè.
Bạch Đông Lâm thu hồi tầm mắt, Thần Hồn chi lực khổng lồ lặng yên không một tiếng động lan ra khắp hư không đen kịt.
Đôi mày hắn khẽ nhíu, Thần Hồn lập tức ngưng tụ thành sợi tơ, trong nháy mắt kéo dài đến cực hạn, ước chừng hơn mười vạn dặm, vẫn sờ không tới biên giới như cũ.
Nơi này cũng không hạn chế Ý niệm Thần Hồn của mọi người, dường như đây thật sự là một mảnh khoảng không trong vũ trụ bao la, vô biên vô hạn.
Không đợi Bạch Đông Lâm có thêm động tác nào nữa, trong khoảnh không đen kịt cực xa đột nhiên có biến hóa.
Từng chút tinh quang đột ngột hiện ra, càng ngày càng sáng, càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một vầng Mặt Trời, rực cháy lên ngọn lửa màu vàng rực rỡ!
Theo sự hiện lên của Mặt Trời chói mắt, khoảng hư không đen kịt trong vũ trụ nhất thời bị chiếu sáng.
Từng ngôi sao viễn cổ vốn ẩn nấp trong bóng tối, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời cũng dần dần hiện ra, lấy quỹ tích cố định chậm rãi xoay tròn quanh Mặt Trời chói mắt.
Vốn dĩ số lượng Mặt Trời đã đủ kinh người, liếc nhìn qua, lấy năng lực tính toán cường đại của tu sĩ cũng không dễ dàng ước tính chứ đừng nói chi là những ngôi sao viễn cổ nhỏ hơn nhiều này!
Số lượng vô số kể, vô cùng vô tận, chiếm cứ toàn bộ phạm vi tầm mắt của mọi người!
Khí tức mênh mông mờ mịt đập vào mặt, cảm nhận được cỗ khí tức chân thật này, vẻ mặt chúng tu sĩ cũng nhanh chóng biến đổi.
Hết thảy trước mắt, không phải ảo giác, cũng không phải hình chiếu hư ảo, những thứ này đều là sự tồn tại chân thật của mặt trời và ngôi sao!
Trong cung điện đen kịt này, lại ẩn chứa một góc ngân hà chân thật!
Mọi người không tự chủ được hướng ánh mắt hướng về phía Độc Nha Miểu Miểu, vẻ mặt không thể tin được, chẳng lẽ nữ nhân toàn thân mang độc này nói là thật, cung điện đen kịt này thật sự có thể so với một hạch tâm của siêu giới?
“Nhìn cái gì?! Chưa thấy nữ tử xinh đẹp bao giờ sao?”
“Hừ! Còn nhìn nữa, bản cô nương móc hết mắt của các ngươi ra!”
Vẻ mặt Độc Nha Miểu Miểu đầy vẻ hung ác, dưới đôi môi đỏ tươi mơ hồ lộ ra hai cái răng nanh nhọn, trong lời nói lộ ra vẻ hung hăng.
‘Hừ hừ hừ, ghi chép của bí thư trong tộc quả nhiên không sai, lai lịch của cung điện đen kịt này rất không đơn giản, chỉ sợ Lưu Lãng Đế cũng không phải chủ nhân chân chính của nó!’
Mọi người bị Độc Nha Miểu Miểu doạ làm cho vẻ mặt cứng đờ ra, ngại ngùng thu hồi ánh mắt, không ai muốn đi trêu chọc nữ nhân điên này.
Người xuất thân từ Địa Tâm Độc Hải, thủ đoạn đều cực kỳ nham hiểm tàn nhẫn, nếu không cần thiết, tốt nhất không nên đi trêu chọc bọn họ!
Trong khoảng hư không đen kịt thâm thúy này.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một vầng mặt trời lóng lánh nóng rực nhất, ánh sáng mang hỏa diễm chậm rãi thu lại.
Hình cầu khổng lồ đè bẹp hư không vặn vẹo dập dờn, vặn vẹo biến ảo một hồi, trong nháy mắt đã hóa thành một tòa Ngai vàng!
Nóng rực lóng lánh, từng vầng kim quang tràn ngập phía sau ngai vàng, vô số kim sắc của mặt trời thần diễm quanh quẩn trên ngai vàng.
Ngai vàng chói mắt to lớn như một Mặt Trời lớn, đứng trong khoảng không đen kịt, mấy trăm ngôi sao viễn cổ khổng lồ vây quanh ngai vàng, chậm rãi xoay tròn.
Thần uy mênh mông, hào quang chói mắt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Vô số điểm sáng hiện lên, ngưng tụ thành một đạo quang ảnh hình người trên ngai vàng, theo những điểm sáng không ngừng tràn vào, làm quang ảnh càng ngày càng rõ ràng.
Thần bào do thần diễm màu vàng ngưng tạo thành, râu ria xồm xoàm, gương mặt tang thương, bên hông tùy ý đeo một thanh trường kiếm mang vỏ, buộc một hồ lô rượu bằng bạch ngọc.
Nam tử lười biếng nằm nghiêng trên ngai vàng đại nhật, chậm rãi mở hai mắt to như sao, một cỗ ý chí ung dung mà tao nhã trút xuống.
“Ta là Lưu Lãng Đế, đã thấy bản đế, còn không mau hành lễ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận