Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 378: Đổi công trạng thành hạn ngạch

Lúc này, tầng mây bảy màu bên trên bầu trời đột nhiên bắt đầu tụ lại, chỉ chừng nửa khắc lại tạo thành một mặt mây khổng lồ, chính là chủ nhân của Giới Hải. Khuôn mặt lớn mở miệng ra, tiếng như sấm: “Lần thăm dò thế giới hoang tàn này kết thúc, các ngươi làm rất khá. Tất cả đệ tử lĩnh ngộ chiến trận truyền thừa đi đến Kỳ Đạo điện.” “Những đệ tử còn lại có thể ai đi đường nấy.”
“Còn nữa, về chuyện chiến trận truyền thừa Binh Gia, không được tiết lộ với người ngoài, ai vi phạm xử theo tông quy!”
Hắn ta muốn bọn họ đợi ở đây một tháng chính là vì nhắc nhở một câu nói sau cùng này.
Trong lòng mọi người cũng không thấy bất mãn gì cả. Linh khí bên trên Giới Hải này nồng đậm, pháp tắc phát triển mạnh, vậy cũng được xem là một bảo địa tu luyện rồi.
Nếu như có thể, bọn họ vẫn sẵn lòng một mực ở tại nơi này, dù không thu hoạch được gì cả thì vẫn rất tuyệt hảo.
“Đệ tử tuân mệnh!”
Mọi người hơi chắp tay hành lễ, sau đó cũng bắt đầu mở cánh cửa ánh sáng ra, ai về nhà nấy. Nơi quan trọng như Giới Hải này, không có chuyện gì thì không thể ở lại tùy thích.
Bạch Đông Lâm vượt qua cánh cửa ánh sáng, trở lại Tử Trúc Cư, liếc mắt đã nhìn thấy Thần Vô Khuyết đang đợi bên ngoài viện.
Tâm tư thoáng động, hắn lập tức đoán được lý do Thần Vô Khuyết tới tìm mình, chắc là đến tặng lễ. Trên mặt hắn bèn nở ra một nụ cười trông nho nhã, hiền hòa, nhiệt tình đưa Thần Vô Khuyết vào trong viện.
“Vô Khuyết huynh, ta vừa được rời khỏi Giới Hải, để huynh đợi lâu rồi. Không biết huynh đến tìm ta là có chuyện gì?”
Thần Vô Khuyết bị thái độ nhiệt tình của Bạch Đông Lâm làm cho sửng sốt. Trong phút chốc, hắn ta cũng quên mất chuyện bản thân tới đây để làm gì, hỏi với giọng kinh ngạc:
“Đông Lâm huynh, huynh khỏe rồi? Huynh trừ được vết tích thời gian bên bên trong ý thức rồi?”
Trong sự cảm nhận của hắn ta, khí tức của Bạch Đông Lâm hệt như mặt trời mới mọc, so với sự thờ ơ, tang thương lúc ở Binh Giới trước kia cứ như hai người vậy. Chẳng qua cũng chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi thôi mà, rốt cuộc hắn đã làm được như thế nào?
“Ha ha ha, Vô Khuyết huynh, những chuyện nhỏ nhặt này thì khỏi bàn!”
“Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, có thể đây cũng là một trong những đặc tính của thế giới thấp duy đó! Sau khi trở lại thế giới bình thường, ý thức rối loạn thời gian bị tu sửa mạnh mẽ!”
Bạch Đông Lâm cười ha hả nói sang chuyện khác. Sao hắn có thể nói những chuyện bí mật như vậy cho người khác biết được, tốt nhất là ngoan ngoãn lấy chỗ tốt ra thì quan trọng hơn.
Thần Vô Khuyết nghe xong lời giải thích này thì đôi mày nhíu chặt giãn ra. Hắn ta cũng không hiểu thế giới thấp duy, nếu quả như thật như lời của Đông Lâm huynh, hắn ta cũng thấy vui vẻ vì huynh ấy có thể khôi phục bình thường, lập tức cũng không xoắn xuýt với chuyện này nữa, hắn ta nói tiếp:
“Đông Lâm huynh, ta đợi ở đây là vì muốn trước mặt huynh nói một lời cảm tạ. Nói ra thật xấu hổ, ta đã không nói trước chuyện này cho huynh biết. Thật ra truyền thừa ta lấy được ở thế giới thấp duy chính là chiến trận truyền thừa Binh Gia!”
Nói đến đây, biểu cảm của Thần Vô Khuyết có hơi xấu hổ. Thật sự là trạng thái của Bạch Đông Lâm trước đây có hơi quái dị, khiến hắn cảm thấy cực kỳ xa lạ, trước sau trong lòng vẫn luôn duy trì cảnh giác.
Bạch Đông Lâm nghe vậy lắc đầu cười khẽ không nói. Vô Khuyết huynh, nói ra xấu hổ quá, bia Tiêm Giác hoàng kim kia của huynh vẫn còn ở trong Thần Hải của ta đấy!
Thấy biểu cảm của Bạch Đông Lâm như thường, không có ý trách móc, lúc này trong lòng Thần Vô Khuyết mới khẽ thở dài một hơi, không kìm được mà nhớ tới những thứ đã trải qua tại Binh Giới. Đối với những đệ tử chèn ép hắn ta ở khắp nơi kia, mặc dù bây giờ hắn ta chỉ có thể nhìn lên, nhưng nội tâm hắn ta là không phục. Hắn ta tự tin rằng nếu cho hắn ta thời gian tương tự như vậy, hắn ta sẽ không thua kém bất kỳ kẻ nào.
Mà Bạch Đông Lâm và hắn ta đều là đệ tử mới nhập môn, bất kể thực lực thiên phú hay là thái độ làm người, đều khiến hắn ta tin phục, là đối thủ duy nhất hắn ta công nhận. Hắn ta không muốn vì chuyện này mà giữa cả hai nảy sinh khoảng cách.
Thần Vô Khuyết giơ tay trái lên, để lộ vòng tay Cực Đạo, chạm vào cái vòng tay mà Bạch Đông Lâm thấy hắn ta tới thì đã lộ ra từ trước. Hồng quang hiện lên, chuyển mười vạn điểm tích lũy qua.
Thân thể Bạch Đông Lâm khựng lại một cái, hắn ta vờ kinh ngạc bảo: “Vô Khuyết huynh, huynh đang…? Không được, không được đâu…”
Thần Vô Khuyết cắt ngang lời của Bạch Đông Lâm, nói dứt khoát:
“Do quy định của thánh tông, Binh Gia chiến trận không thể truyền thụ riêng cho mình Đông Lâm huynh đây, mà ta đã đổi phần lớn công trạng thành một hạn ngạch, vậy nên số điểm thưởng có được cũng không nhiều, chia cho Đông Lâm huynh mười vạn điểm thưởng cũng chỉ là bày tỏ tâm ý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận