Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 660: Đoạn Long Thạch

Một tia sáng chói mắt lóe lên, sau khi trải qua nghiệm chứng giữa thần hồn ý niệm và huyết mạch, cánh cửa khẽ run lên, một đạo quang mang màu bạc đột nhiên xuất hiện, giống như tia chớp, xuyên qua mười mấy sợi xích dày đặc trên cổ những con Thủy Vượn đang ngủ say. Hống hống hống!
Những con Thủy Vượn bị đánh thức, đứng dậy và gầm lên, nắm đấm to lớn điên cuồng vỗ vào ngực, sức mạnh đáng sợ bóp méo hư không.
Phốc phốc, con Thủy Vượn khịt mũi và quay lại nhìn xuống thân hình bé nhỏ của Minh Tuế, đôi mắt của chúng vô cùng khát máu.
Sau đó, đúng như bản năng, nó đeo dây xích lên vai, hai tay nắm chặt, khom người xuống rồi dùng hết sức kéo về phía trước.
Tạch tạch tạch!
Cánh cổng khổng lồ tăm tối kia từ từ nhô lên dưới sức kéo của hơn chục con Thủy Vượn cao tới mấy vạn trượng.
Bên trong Giới tử linh châu, Bạch Đông Lâm đã có cái nhìn toàn cảnh về mọi thứ đang diễn ra bên ngoài, nhìn pháp thuật từ từ mở cửa Bảo khố, hắn ta không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Dù chỉ là một thủ đoạn thuần túy cổ xưa, nhưng không thể phủ nhận là nó vô cùng hữu dụng.
Loại cổng tối tăm này này có một tên gọi thống nhất là Đoạn Long Thạch, nghĩa là chỉ cần đóng nó lại thì cho dù có được Chân Long chi lực, cũng không cách nào mở ra được.
Vật liệu để làm ra Đoạn Long Thạch đều giống nhau, là một loại khoáng vật quý hiếm tên là “Yêm pháp thạch”, nó chỉ có hai đặc điểm, một là cực kỳ cứng và nặng, hai là đối với năng lượng pháp tắc nó có tính bài xích rất lớn, cao đến chín thành chín.
Trận pháp Cấm chế dù có tinh diệu đến đâu thì vẫn có thể tìm được sơ hở, Đoạn Long Thạch này rất đơn giản, chính là dựa vào chất lượng để trấn áp mọi thứ, muốn tiến vào được chỉ có thể dùng thực lực thuần túy nhấc lên. Sức mạnh của pháp thuật, pháp tắc đối với Yêm pháp thạch là cực kỳ nhỏ bé.
Cánh cổng Bảo khố của Bích Du cung này không nhỏ, phải cần đến mười mấy con Thủy Vượn mạnh mẽ mới có thể kéo nó lên, mà sợi dây xích hiển nhiên là lợi dụng nguyên lý đòn bẩy.
Đùng! Cánh cửa đóng băng, mở ra một khe hở khổng lồ.
Minh Tuế trông có vẻ thản nhiên, thân ảnh khẽ động, hóa thành ngân quang bay vào trong Bảo khố.
Thân là Thiếu chủ của Bích Du cung, mọi thứ trong Bảo khố này trong tương lai chắc chắn sẽ thuộc về hắn ta, thậm chí là bây giờ, hắn ta đã có thể tùy ý sử dụng hầu hết các bảo vật.
Oanh!
Khi Minh Tuế tiến vào Bảo khố, Đoạn Long Thạch ầm vang rơi xuống, mặt đất đều rung chuyển.
Bên trong Bảo khố, ánh sáng vô cùng lộng lẫy chói lóa.
Bạch Đông Lâm khẽ nheo mắt, nhìn xuyên qua không gian rộng lớn hào quang chói lóa, trước mắt của hắn là từng tòa linh thạch tích tụ chồng chất còn linh dịch thì hội tụ thành những viên cầu to lớn trôi nổi trên không trung..
Khí tức của vô số bảo vật lưu chuyển bên trong không gian, linh khí dồi dào đến nổi hóa thành hạt sương, trên mặt đất từ linh vụ hội tụ thành những đầm nước nhỏ như rác, khắp nơi đều có.
Hô! Bạch Đông Lâm chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, phát tài rồi, lần này đúng thật là phát tài rồi!
Từ lúc bắt đầu tu luyện, tất cả tài nguyên tu luyện mà hắn ta có cộng lại chỉ sợ cũng không bằng một phần vạn kho Bảo khố này.
Không hổ với danh xứng là một trong sáu thế lực lớn ở thương vực, lượng vàng ở đây quả thực kinh khủng!
Điều này cũng hợp lý, các thế lực lừng danh trên thế giới, đều tồn tại rất lâu, sau thời gian tích lũy, tài nguyên bảo vật đương nhiên là không thiếu.
Hơn nữa, những thứ trong Bảo khố này có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, không cần nghĩ cũng đoán được hầu hết các loại bảo vật sẽ được cất giữ trên tầng trữ vật tháp cao nhất của Bích Du cung.
Đặc biệt là những cường giả uy lực, ẩn nấp trong các “điểm phục sinh” trên toàn thế giới, ở đó bảo vật chắc hẳn không ít.
Kho Bảo khố này, là một căn phòng dự trữ tài nguyên để duy trì hoạt động bình thường của cung… dùng vào việc chi tiêu hàng ngày, phát ngân lượng, bổng lộc cho bọn thuộc hạ,… tất cả đều được lấy từ đây.
“Hừ! Bọn yêu tộc tà ác này không biết đã thu bao nhiêu của cải bất chính, không biết chúng đã gây ra bao nhiêu tội ác, những linh thạch này đều đã thấm đẫm máu tươi!“
“Quên đi, hãy để ta đến siêu độ cho những bảo vật tội lỗi này.”
Bạch Đông Lâm khẽ cười một tiếng, quay lại nhìn người nữ tử đeo mặt nạ, rồi nói:
“Còn chần chừ gì nữa? Bắt đầu hành động thôi, càng sớm càng tốt, ta không thể đảm bảo khi nào các cường giả của Bích Du cung phát giác sự bất thường này!”
“Hả? Ồ, được rồi!”
Người nữ tử đeo mặt nạ cũng hoàn hồn sau khi đã quá cảm thán, dù nàng ta từ nhỏ đã không thiếu thứ gì, nhưng nhiều bảo vật đến vậy đây là lần đầu tiên nàng được thấy nên cũng không khỏi ngẩn người một lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận