Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1999 - Nguyên (2)

Không biết có những thứ vô thượng, cao quý đến mức nào ở bên trong ánh sáng tím lộng lẫy đó, mà mới chỉ là khí tức toát ra thôi đã khiến Bỉ Ngạn khó có thể chạm tới.
“Hừ! Thật kinh khủng!”
Ánh mắt Đạo Đức Đế Quân dần dần trở nên hung ác, ý chí bốc lên hừng hực, có thái độ muốn bất chấp tất cả, lúc ý niệm vừa động, đầu nguồn tin tức chậm rãi mở ra, bên trong có một thanh kiếm kỳ dị tựa như một chú cá sống động.
Hắn ta, muốn liều mạng!
“Đạo hữu, bọn ta đến giúp ngươi một tay!”
Nhóm Bỉ Ngạn chậm chân một bước cuối cùng cũng đã đến, liếc mắt thấy rõ tình hình trước mắt, không hề nói nhảm, tức khắc triển khai thế tấn công mãnh liệt.
Nhóm Bỉ Ngạn liên thủ tạo ra uy lực cực lớn, khủng khiếp đến cực điểm, ngay cả biển tin tức cũng bị bén lửa rồi bốc cháy dữ dội.
“Chậc, nói rõ trước đã, sau khi phá vỡ được cột sáng này, mọi người tự dựa vào thủ đoạn của mình đấy!”
Đạo Đức Đế Quân buồn bực không thôi, suýt nữa đã chửi ầm lên, nhưng sâu trong lòng hắn ta biết rõ, nếu chỉ dựa vào sức của một mình hắn ta thì khó mà phá vỡ được rào chắn khí tức này, bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời hợp tác với những người khác.
“Hẳn là vậy rồi!”
“Ra tay đi, giết——”
Oành ầm ầm!!
Tám vị Bỉ Ngạn tuyệt đỉnh cùng nhau hợp lực, bộc phát ra uy lực dọa người, hệt như một thanh đao nhọn, vô cùng sắc bén, thẳng thừng xé rách rào chắn khí tức, trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách ngắn ngủi còn lại, chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới cột sáng rực rỡ kia.
“Thành công rồi ư?”
Đạo Đức Đế Quân lộ ra vẻ vui sướng, nhìn vào cột sáng gần trong gang tấc, không khỏi có một chút hoa mắt si mê, nhịn không được thò tay, để đầu ngón tay chạm vào cột sáng, rồi bỗng dưng khựng lại tại chỗ.
Có chuyện gì vậy?
Sao lại yên tĩnh như thế?
Sao những tên khốn kia có thể để mặc hắn ta chiếm trước tiên cơ được, nghĩ tới đây, tình trạng quỷ dị như vậy làm cho Đạo Đức Đế Quân đổ mồ hôi lạnh đầy trán, cảm thấy da đầu tê dại.
Bởi vì nơi đây bị khí tức áp chế, cảm nhận hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man rối loạn, hắn ta không biết tình huống ở phía sau, chỉ có thể chậm rãi quay đầu nhìn lại, đên khi nhìn rõ cảnh tượng được chiếu rọi bên dưới ánh sáng tím, con ngươi hắn lập tức co rút dữ dội.
Chỉ thấy, thân thể cao chót vót của bảy vị Bỉ Ngạn vô cùng hùng mạnh kia đều bị đóng băng trong Hư Vô, đầu rũ xuống, ngực bị đâm xuyên bởi một cây dây leo Tử Kim rực rỡ, nguyên điểm vỡ vụn, hoàn toàn không còn sức sống, ngay cả tinh hoa của thi hài cũng bị cắn nuốt không còn một mảnh.
Thảm!!
Khung cảnh tưởng chừng như bình thường, nhưng không ai biết rằng khi Bỉ Ngạn ngã xuống đều ngấm ngầm kéo theo sự sụp đổ của Bản Nguyên Vũ Trụ, mỗi một vũ trụ đại thiên thuộc về Hư Vô được khai sáng bên trong phân tử Vĩnh Hằng và sinh linh bản nguyên vô lượng không biết ra sao đều chết một cách im hơi lặng tiếng, chết đến mức không thể hiểu thấu......
“Ha ha, đây chính là mộ Siêu Thoát đó sao?”
“Siêu thoát! Khó! Khó! Khó!!”
Răng rắc——
Đạo Đức Đế Quân nở một nụ cười sầu khổ, sau đó cặp mắt đang sáng ngời bỗng chốc tối sầm, không biết từ lúc nào, ngực hắn ta cũng bị dây leo đâm thủng, nguyên điểm tan nát, hoàn toàn bỏ mình.
Khải Niệm vĩ đại quá khó giải, đứng trước nó, Bỉ Ngạn hệt như một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt.
Ùm ùm!!
Cột sáng Tử Kim khẽ run lên, khoảnh khắc tiếp theo, nó đột nhiên co lại dữ dội, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Dư quang của ánh sáng tím từ từ phóng ra, quét qua mọi ngóc ngách, trời đất vốn đã triệt để bị đánh tan thành Hư Vô phảng phất như đang đảo ngược thời gian, được định hình lại lần nữa và trở lại trạng thái hoàn chỉnh, mỗi cành cây ngọn cỏ đều hệt như chưa từng bị hư hại.
“Chết vì tham lam, không thể đổ lỗi cho người khác.”
Bạch Đông Lâm đứng trong thần điện, bên trong hạch tâm của ánh sáng tím, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa xảy ra ở thế giới bên ngoài, không khỏi lắc đầu.
Mấy tên khốn này lấy đi một Hồ Lô và bình yên rút lui không được à? Hết lần này tới lần khác không biết thỏa mãn, ý đồ đoạt lấy ngày càng nhiều hơn, có ý nghĩ này vốn không sai, đó là bản tính con người mà, đáng tiếc không có thực lực đó, chết cũng đáng đời.
Chết vài tên Bỉ Ngạn mà thôi, còn đều là dị tộc, chút chuyện nhỏ này không đáng để hắn bận tâm, tầm mắt hắn khẽ chuyển và rơi lên Tử Tinh Quang Cầu hội tụ hết thảy ánh sáng tím kia.
Lúc này, ánh sáng rực rỡ đã hóa thành thực chất, giống như thạch anh tím óng ánh, hiện ra một hình dáng trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đang lười biếng duỗi dài tay chân bên trong.
“Muốn ra ngoài rồi à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận