Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 661: Có chấp niệm quá sâu

“Này! Ngươi xem tài nguyên bảo vật nhiều như vậy, kho trữ pháp bảo của ngươi cũng chứa không hết? Có cần…” “Không cần!”
“Ngươi…”
“Một khối linh thạch cũng không cho nha đầu ngươi đâu.”
“Hừ ! Keo kiệt!”
Chứa không nổi không phải là nói đùa sao, chỉ là khi chúng không tồn tại, nếu đã tồn tại, hắn cũng có thể đã nuốt trọn tài nguyên tại đây để uẩn dưỡng linh khiếu, tiếp tục mở rộng thế giới trường sinh bất tử.
“Cứ theo kế hoạch mà làm!”
Bạch Đông Lâm sau khi nói xong, biểu hiện có chút dao động, người nữ tử đeo mặt nạ gật đầu, một tia sáng lóe lên, Bạch Đông Lâm thoát ra khỏi giới tử linh châu.
Ngay lúc đi ra, bề mặt cơ thể biến động mở ra Không Gian Duy Độ, Bạch Đông Lâm lập tức lẻn vào trong đó.
Thông qua Minh Tuế mà biết được, trong Bảo khố này có tồn tại một trận pháp thăm dò, những người đủ tư cách tiến vào nơi này thần hồn của họ sẽ được ghi vào cuốn ghi chép, nếu là sinh mệnh chưa từng đi vào, trận pháp trong nháy mắt sẽ được khởi động ngay.
Bạch Đông Lâm đã định sẵn phân công với người nữ tử đeo mặt nạ, hắn đi thu thập bảo vật, trong khi nàng ta sẽ ở lại trong không gian linh châu, cùng với Minh Tuế đi tìm bằng chứng thông đồng của phe địch.
Với pháp tắc của không gian Duy Độ, Bạch Đông Lâm có thể đi lại trong không gian Duy Độ đương nhiên là sẽ không sợ trận pháp thăm dò. Thân ảnh của Bạch Đông Lâm di chuyển và ngay lập tức xuất hiện trên một đỉnh núi Linh thạch.
“Của ta của ta, tất cả là của ta, Vĩnh Hằng Quang Giới, nuốt!”
Một tầng ánh sáng trắng mơ hồ nở ra trước ngực Bạch Đông Lâm, giống như nước chảy, chảy từ bên ngoài cơ thể, xuyên qua các chiều không gian, điên cuồng lan tràn về phía núi linh thạch dưới chân.
Bên trong hư không Vĩnh Hằng Quang Giới xuất hiện một hố xoáy khổng lồ, vô số linh thạch rơi xuống như những giọt mưa, Vĩnh Hằng sau một lát đã chất chồng thành núi.
“Khiếp! Tên quỷ bất hạnh nào lại bị chủ nhân cướp vậy?”
“Ừ đúng rồi! Thật là tội nghiệp!”
Ngôi nhà trên cây bên cạnh dược điền, bốn tiểu linh hoa ngước nhìn lên vòng xoáy trong hư không, khẽ nhếch miệng, vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí cánh hoa lương thực trong tay rơi xuống còn không biết.
“Chủ nhân thật sự là Đại Cường! Mới chốc lát, linh vật đã chất thành mấy ngọn núi!”
“Suỵt! Ngươi còn dám nói xấu chủ nhân, chủ nhân gia này thù rất dai, để hắn nghe được ngươi chắc chắn xong đời!”
“Ai ya ai ya!”
Lời vừa dứt, hai tiểu hoa linh liền bị một năng lương trong hư không búng vào trán, bọn chúng đau đến kêu oa oa.
“Chủ nhân, chúng ta sai rồi ”
Bạch Đông Lâm hai mắt sáng ngời, sau khi nuốt xuống một đỉnh linh thạch, vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng sảng khoái, từ khi luyện chế thành công “ Thần Chú Dựng Ma Chân Kinh“, hắn đã phải chịu áp lực quá lớn.
Mỗi một viên linh khiếu giống như hố sâu không đáy đang chờ sữa, ai có thể hiểu được nỗi niềm của một người cha già như hắn, chính vì điều này mà hắn đã mắc phải “Hội chứng sợ hãi thiếu tài nguyên tu luyện” khủng khiếp!
Mỗi khi nghĩ đến tài nguyên tu luyện sắp cạn kiệt, hắn chỉ có thể nuốt vào linh lực của thế gian gấp ngàn lần tốc độ tu luyện của tu sĩ bình thường, cả đêm sẽ không ngủ được.
Không thể nuốt chửng thiên địa linh khí, kiếp này cũng không thể, chỉ có thể dựa vào Ám giới bất diệt, Thôn Thiên Phệ Địa nuốt chửng cả thiên địa, mới có thể duy trì được cuộc sống như thế này.
Một ngọn, hai ngọn,... một trăm bảy mươi hai ngọn. Sau một khắc, tất cả đỉnh linh thạch trong Bảo khố đều bị Bạch Đông Lâm nuốt chửng vào Vĩnh Hằng Quang Giới, nhất thời, Bảo khố đã rỗng đi rất nhiều, ngay cả linh khí đều trở nên mỏng manh hơn.
“Hạ phẩm linh thạch 1980 tỷ tấn, trung phẩm linh thạch 745 tỷ tấn, thượng phẩm linh thạch 300 tỷ tấn, thậm chí cực phẩm linh thạch cũng có đến 90 triệu tấn!”
Bạch Đông Lâm tim đập dữ dội, suýt chút nữa đã đẩy bộ hài cốt của đại lão ra ngoài, thật là quá kích động nhưng đó chỉ là tính toán sơ bộ, số lượng linh thạch khủng khiếp khiến hắn choáng váng.
Bởi vì linh thạch có linh khí dồi dào, càng là cao phẩm thì chất lượng càng nặng, giống như là hạ phẩm linh thạch, ngang nhau thể tích phía dưới, trọng lượng cũng lại gấp gần trăm lần.
Chính vì như thế, quy đổi ra số lượng sẽ là một giá trị đáng kinh ngạc.
Đôi mắt của hắn lướt qua những quả cầu linh dịch trong hư không, cũng như là các loại vật liệu, pháp bảo và bảo dược được tùy ý chất đống trên đất.
“Có vẻ như ta vẫn đánh giá quá cao bản thân, đừng nói là phần vạn, cộng hết tài nguyên mà ta có được trong quá khứ cũng chưa đến một phần triệu.”
“Hì hì, thật đúng là ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập.”
Bạch Đông Lâm lúc này mới bình tĩnh lại, ánh mắt cũng trầm tĩnh hơn, với ý chí của hắn, không nên để xảy ra dao động cảm xúc lớn như vậy, chẳng qua là vì hắn đối với tài nguyên tu luyện có chấp niệm quá sâu mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận