Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 79: Lệnh bài

Sinh Sinh Tạo Hóa đan, Thiên đan tứ chuyển có thể chữa trị đạo cơ bị thương, cũng có xác suất nhất định đề thăng phẩm chất của đạo cơ. Kim đan tứ chuyển!
Đây là bảo bối vô giá, dù bản thân không dùng được thì cũng có thể lấy ra để giao dịch, là một bảo bối có giá trị nhưng không có thị trường.
Kim đan cửu chuyển, Linh đan cửu phẩm.
Trong thế giới này, phẩm cấp của đan dược được phân chia như sau: Mặt ngoài đan dược có đan văn chính là Kim đan; có ba đan văn trở xuống là Địa đan; bốn, năm, sáu đan văn là Thiên đan; bảy, tám, chín đan văn là Tiên đan. Đan dược không có đan văn được gọi thống nhất là Linh đan. Dựa theo phẩm chất để chia thành chín phẩm, nhất phẩm là cao nhất, cửu phẩm là thấp nhất.
Sinh Sinh Tạo Hóa đan này có bốn đan văn nên là Thiên đan tứ chuyển. Giá trị của đan dược này rất khó để ước lượng. Hơn nữa, có còn có thể chữa trị được đạo cơ bị thương. Hắn bỏ viên đan dược vào trong nhẫn Tu Di một cách cẩn trọng. Nói không chừng, sau này viên đan dược này lại có tác dụng lớn.
Bạch Đông Lâm không hề suy nghĩ nhiều. Bây giờ, điều quan trọng nhất là làm thế nào để ra khỏi tuyệt cung này. Hắn nhìn xung quanh thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào, một lệnh bài bằng đồng thau xuất hiện trên bàn đá vốn trống không. Bạch Đông Lâm tiến tới nhặt lệnh bài lên. Mặt trái của lệnh bài này có khắc chữ rất phức tạp, mặt chính là một chữ “tuyệt” rồng bay phượng múa.
Hắn nhìn chăm chú vào chữ “tuyệt” này, một tin tức xông thẳng vào trong não. Trong mắt Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ đã hiểu. Quả thật, tấm đất sét vàng của Mi Hồng Anh có xuất xứ từ Sa Hải Tuyệt Cung. Mấy trăm nghìn năm qua, chẳng biết đã có bao nhiêu tấm đất sét lưu lạc ra ngoài.
Chỉ cần cầm tấm đất sét vàng trong tay là có thể mở khảo nghiệm bên ngoài Sa Hải Tuyệt Cung, tu sĩ chưa tới Linh Đài Cảnh mới có thể vào được. Sau khi vượt qua khảo nghiệm bên ngoài sẽ nhận được một lệnh bài bằng đồng thau. Người giành được lệnh bài bằng đồng thau này có thể tham gia thí luyện truyền thừa hạch tâm một vạn năm mới mở ra một lần.
Người thông qua thí luyện có thể kế thừa toàn bộ tuyệt cung. Mấy trăm nghìn năm qua, không biết thí luyện truyền thừa đã được cử hành mấy lần nhưng chẳng có ai thông qua cả. Hóa ra vất vả nửa ngày mà vẫn còn quanh quẩn ở bên ngoài, chẳng lẽ mục đích của Mi Hồng Anh chính là lệnh bài bằng đồng thau sao?
‘Còn rất lâu nữa mới tới lần thí luyện truyền thừa tiếp theo. Có lẽ tới lúc đó, mình cũng có cơ hội tiến vào lăn lộn một phen.’
Trong lòng Bạch Đông Lâm biết rõ thí luyện truyền thừa sẽ không tầm thường như khảo nghiệm ở bên ngoài. Chỉ nhìn vào điểm không hạn chế tu vi là biết nó không đơn giản rồi. Bạch Đông Lâm cắt đứt mạch suy nghĩ, còn quá sớm để nghĩ tới những thứ này. Bây giờ, hắn vẫn nên rời khỏi tuyệt cung này trước rồi nói sau.
Bạch Đông Lâm làm theo phương pháp trong lệnh bài, đứng trên mặt bàn đá. Bàn đá này có công năng truyền tống. Hắn vừa đứng lên bàn đá thì những chữ khắc ở xung quanh bàn đá bắt đầu lóe sáng. Bạch Đông Lâm đột nhiên lanh lợi la lớn: “Đại ca bàn đá à! Huynh có thể đưa ta tới Hoang Vực không?”
Ánh sáng xung quanh bàn đá ngưng đọng lại, sau đó ánh sáng mãnh liệt hơn xuất hiện. Sóng dao động không gian dập dờn mãnh liệt, bóng dáng của Bạch Đông Lâm trên bàn đá biến mất chỉ trong nháy mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Truyền Tống trận. Bạch Đông Lâm cảm thấy bản thân như tiến vào một dải không gian ánh sáng nhiều màu sắc kỳ lạ. Tầng năng lượng này bao trùm lấy hắn, tư duy bị ngưng trệ. Chẳng biết qua bao lâu, lại như chỉ là một cái chớp mắt, ánh sáng trắng lóe lên, truyền tống kết thúc.
Ý thức của Bạch Đông Lâm khôi phục lại, hắn phát hiện bản thân đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh. Bạch Đông Lâm bình tĩnh nhìn xung quanh, chắc bản thân vẫn đang trên không. Tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, thân thể hắn ma sát với không khí. Bạch Đông Lâm đánh giá bao quát xung quanh một lượt, hắn đã rơi xuống mấy chục nghìn mét.
Bạch Đông Lâm đi qua tầng mây, mặt đất ở phía dưới đã hiện ra trong tầm mắt, bên dưới là rừng rậm nguyên thủy rộng mênh mông vô bờ bến. Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, khoảng cách giữa Bạch Đông Lâm và mặt đất cũng càng lúc càng rút ngắn. Hắn dùng toàn lực vận chuyển công pháp, toàn thân sáng lấp lánh như ngọc thạch.
“Rầm rầm!”
Một tiếng nổ to vang lên, bụi đất bắn tung tóe giống như thiên thạch rơi xuống. Bạch Đông Lâm cảm thấy đầu của mình đụng phải thứ gì đó rất cứng, đầu bị chấn động thành tương hồ trong nháy mắt.
Không phải cái bàn đá kia cố ý đấy chứ? Tuyệt đối là cố ý! Bạch Đông Lâm quyết định lần sau đi thí luyện hạch tâm sẽ ném cái bàn đá kia vào hố phân. Đại não khôi phục lại bình thường, hắn sống lại ngay lập tức. Bạch Đông Lâm đứng trong cái hố to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận