Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 715: Không thể cự tuyệt giao dịch

‘Choang, choang!’ Nghe tiếng vô số cuốc chim rơi xuống đất, mấy triệu khoáng nô thấy một màn này đều không kìm được mà lùi lại mấy bước, biểu cảm run rẩy.
Cường giả kinh khủng như vậy, tu sĩ sát tính nặng như thế, khiến cho bọn họ nghe thấy những điều chưa bao giờ nghe, thấy những điều chưa bao giờ thấy.
Dù kẻ bị giết là bọn giám sát giáp đen mà bọn họ hận thấu xương, nhưng nó cũng không cản lòng bọn họ sinh ra sợ hãi. Đây là phản ứng bản năng của sinh mạng có trí tuệ, là sự sợ hãi nguyên thủy với kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.
“Sao nào, đã cân nhắc kỹ càng chưa? Ngươi có còn muốn tự báo thù không?”
Bạch Đông Lâm chép chép miệng.
Năng lượng chuyển hóa mấy vạn tu sĩ giáp đen này cộng lại chỉ đủ gộp thành một tu sĩ Thần Nguyên trung tam cảnh nhỏ nhoi thôi, miễn cưỡng khiến hắn nhét được kẽ răng một chút.
Hắn còn lựa chọn nào nữa sao?
Trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Trần kéo ra một cái nụ cười khó coi. Hắn từ từ đứng dậy, cung kính hành lễ, nói với giọng không lưu loát: “Đại nhân, ta cần phải làm gì?”
Trên đời này chẳng có cái bánh nào rơi không xuống, dù là Thiên La bảo châu thì hắn ta cũng phải dùng vật tư mới đổi được bảo vật bên trong. Nếu hắn ta muốn đích thân báo thù, chắc chắn phải trả cái giá rất lớn.
“Tốt!”
Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu, dựng thẳng bàn tay ánh đỏ quanh quẩn lên, chớp mắt đã xuyên thủng tim, ngực, lấy con rối xương khí tức quỷ dị ra ngoài.
Con rối xương như được khắc thành từ huyết ngọc, toàn thân phủ đầy thần văn huyền ảo. Vết nứt trên đầu nó đã khép lại tới chỉ còn một vài đường nhỏ bé đến mức không nhìn thấy được, khí tức trở nên càng quỷ dị, khó lường.
‘Ực!’
Trần Trần bị động tác của Bạch Đông Lâm làm sợ hãi đến hai mắt trợn tròn. Người này, không phải đầu óc không được minh mẫn rồi chứ? Ngài mua không nổi pháp bảo chứa đồ đấy à? Không ngờ người này lại dùng trái tim như cái túi, quá là đáng sợ rồi!
Chuyện khiến hắn ta kinh hồn táng đảm hơn nữa là cái đầu lâu xương cốt màu đỏ tươi, hơi thở quỷ dị kia. Thứ đó, hình như sắp nguy hiểm thêm nữa!
Đôi mắt Bạch Đông Lâm hơi sáng lên. Quả nhiên là thằng nhóc này có chút đặc biệt, không ngờ hắn ta có thể cảm ứng được sự bất phàm của hài cốt đại lão.
Là một đối tượng thí nghiệm tốt.
Bạch Đông Lâm nắm con rối xương trong tay, mở miệng nói với giọng điệu ôn hòa: “Chuẩn bị xong chưa? Nhận lấy luồng sức mạnh mạnh mẽ này đi!”
Trong mắt Trần Trần lóe lên một chút do dự. Nếu như không có được Thiên La bảo châu, nhất định hắn ta sẽ bằng lòng không hề do dự, dù cho phía trước là vực sâu không đáy.
Nhưng, nay đã có bảo châu trong người, hắn tin rằng chỉ cần cho hắn thời gian, nhất định hắn sẽ trở thành cường giả chân chính, báo thù không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Cần gì phải làm một giao dịch không rõ hậu quả với quái nhân khủng khiếp trước mặt này?
“Đại ca, để đệ làm đi!”
Hai đùi Lý Vĩnh Dương run run rẩy rẩy. Hắn ta chậm rãi đi tới trước, tất nhiên cũng bị cảnh tàn sát ban nãy dọa sợ không nhẹ, nhưng thù hận không thể bỏ được trong lòng đã lấp đi sợ hãi.
“Hồ đồ!”
Trần Trần sầm mặt lại, một tay nắm Lý Vĩnh Dương kéo ra phía sau. Vĩnh Dương là thân nhân duy nhất của hắn ta, dù hắn ta có chết cũng sẽ không khiến đệ ấy ra ngoài mạo hiểm.
“Ngươi?”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu.
“Ta cho các ngươi cơ hội cũng không phải để các ngươi đẩy tới đẩy lui. Ý chí của ngươi không đủ thuần chất, nghĩa là còn thiếu chút nữa đấy!”
“Đại nhân, ta suy nghĩ kỹ rồi, xin ngài ban cho ta sức mạnh báo thù!”
Trần Trần quỳ một chân xuống đất, ánh mắt kiên nghị.
“Tốt!”
Bạch Đông Lâm đánh vung tay lên, hai phần xiềng xích được tạo thành từ năng lượng đã quấn chặt lấy hai huynh đệ Trần Trần, sau đó bước ngay một bước vào trong hư không, biến mất.
‘Ầm ầm!’
Khoáng thạch có tên ‘Quy Tuế’ đã bị Bạch Đông Lâm nhân cơ hội móc ra không còn, bỏ hết vào trong túi. Địa huyệt hầm mỏ to lớn mất đi chỗ dựa, lập tức xả ra sự đổ vỡ to lớn.
Trận pháp cấm chế cũng bị phá đi cùng lúc, một thông đạo cửa hang to lớn xuyên thẳng địa tầng. Ánh sáng ấm áp của mặt trời rơi xuống, chiếu soi vùng đất tội ác tăm tối đã tồn tại hơn vạn năm này.
“Chúng ta, chúng ta!”
“Tự do!”
“Hu hu!”
Tiếng reo hò vang vọng toàn bộ địa huyệt.
Trong một hang động dưới lòng đất rộng lớn, mặt đất bị cưỡng ép phải san bằng lộ ra một khối kim loại hoàn chỉnh có diện tích một mặt rộng đến vạn trượng đang nằm trên mặt đất.
Nét mặt Bạch Đông Lâm chưa lúc nào nghiêm trang như thế, hắn giơ ngón tay tạo thế như kiếm chỉ, đường kiếm đỏ tươi không ngừng nuốt chửng mọi thứ xung quanh, pháp tắc bị ngưng kết thành từng đường phù văn tỏa quang mang rực rỡ, kiếm chỉ không ngừng khắc lên tấm kim loại, pháp tắc phù văn giống như thủy ngân chảy dọc những thần văn phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận