Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 624: Ba cảnh giới của ý chí

Ông lão chỉ cười mà không nói, đưa tay nhặt cái cần câu trên mặt đất lên rồi nhẹ nhàng rung một cái. Một sợi tơ như ẩn như hiện xuất hiện. Lúc này, Bạch Đông Lâm mới thấy rõ ràng hơn. Dưới tình huống gần trong gang tấc, hắn vẫn không cảm ứng được dao động năng lượng hay dao động pháp tắc.
“Lão phu muốn dạy ngươi ba cảnh giới đầu của ý chí. Thứ nhất là nắm giữ ý chí của bản thân, thứ hai là cảm nhận ý chí của vạn vật, thứ ba là bắt chước ngưng kết ra ý chí của vạn vật.”
“Ngươi nhìn thấy sợi tơ này không? Ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới thứ hai của ý chí nên đương nhiên không cảm ứng được sự khác thường của sợi tơ này. Nhưng với cá rồng thì sợi tơ này có sức hấp dẫn rất lớn.”
“Không có nó, lão phu chỉ bắt chước dao động ý chí của Long Môn thượng cổ mà thôi. Ha ha, thứ đồ chơi này có sức hấp dẫn rất lớn với cá rồng. Nhưng minh khắc ở trong huyết mạch.”
“Đương nhiên, dù có dùng lưỡi câu thẳng thì cá rồng cũng sẽ tự động đưa tới cửa.”
Hai mắt của Bạch Đông Lâm sáng ngời, không ngờ ý chí lại có thể dùng như vậy. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy thương cảm thay cho cá rồng. Nó hoàn toàn bị ông lão này đùa bỡn trong lòng bàn tay. Ngón tay Bạch Đông Lâm đột nhiên run lên, hình như ông lão này vừa nói tới Long Môn thượng cổ.
‘Nếu chưa từng thấy Long Môn thượng cổ thì sao có thể biết ý chí của nó được? Thượng cổ… Thượng cổ cách nay tới bảy thời đại! Hàng trăm tỷ năm là thời gian rất dài… Rốt cuộc ông lão này là thần thánh phương nào?’
Dù có là lão tổ Hỗn Nguyên cảnh cũng không thể sống lâu như vậy được. Hắn đè nén cảm giác kinh hãi trong lòng xuống, không tiện hỏi nhiều, chỉ coi như bản thân mình nghĩ nhiều mà thôi.
“Bắt đầu đi, lão phu thấy ý chí của ngươi vô cùng kiên định. Chắc hẳn có thể dễ dàng đạt tới cảnh giới thứ nhất.”
“Tâm ngoại vô vật, duy hữu ý tồn.” (Ngoài tâm ta không có vật chất, chỉ có ý chí tồn tại → chủ nghĩa duy tâm)

“Đốt lên ngọn lửa ý chí, lấy thân ta làm vật dẫn, thân hóa cát bụi, hồn hóa hư vô…”
Ông lão thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói lúc rõ lúc không, đã không phải là thanh âm bình thường nữa mà nó đã trở thành Đạo.
Mỗi từ được thốt ra đều biến thành một ký tự huyền ảo, ẩn chứa những bí ẩn vô tận. Vô số ký tự rực rỡ đủ màu lơ lửng xung quanh, sau đó nối liền nhau không dứt chui vào mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) Bạch Đông Lâm.
Trong nhận thức của Bạch Đông Lâm, giọng nói của ông lão tựa như từ trên trời rơi xuống, xa xa tràn ngập uy nghiêm vô tận khiến hắn vô thức đắm chìm trong đó. Thần trí hắn dần ngưng tụ và trở nên bình tĩnh.
Nhìn Bạch Đông Lâm rơi vào trạng thái xuất thần, ông lão gật đầu hài lòng. Mặc dù chỉ là thỏa thuận với Cực Đạo Thánh tông, nhưng đã làm thì nên làm cho trót.
Đương nhiên nếu là nhân tài thì càng hài lòng hơn, càng tốn ít thời gian.
“Đứa trẻ này thiên phú tuyệt đỉnh, kiến thức trong tu luyện lại cực kỳ thâm hậu, đáng giá hơn nữa là ý chí vô cùng ngoan cường. Có vẻ như nó đã trải qua không ít đắng cay…”
“Ha ha, Cực Đạo Thánh tông à, lần này ta nhặt được báu vật rồi!”
Ông lão vuốt nhẹ chòm râu, ánh mắt sáng tỏ như đã nhìn thấu Bạch Đông Lâm.
“Nếu lão phu không đoán sai, chỉ cần ba tháng rưỡi, tiểu tử này có thể làm chủ ý chí …”
“Cái gì !?”
Lời còn chưa dứt, tay đang vuốt râu của ông lão đã run run, bất ngờ giật mạnh mấy sợi râu trắng. Đôi mắt trừng lớn không còn vẻ điềm đạm như trước.
Nhìn về Bạch Đông Lâm được một luồng sức mạnh bí ẩn nâng lên, từ từ lơ lửng. Tóc dài tung bay mặc dù xung quanh không một ngọn gió, một ngọn lửa vô danh bao phủ lấy toàn thân hắn và rực cháy.
“Tiểu tử này là thứ quái vật gì ?! Chưa đầy một khắc (¼ giờ) đã đốt được ngọn lửa ý chỉ!”
Ông lão vòng quanh Bạch Đông Lâm với thần thái ngưỡng mộ, trong lòng càng thêm chấn động, cả đời ông chưa từng gặp tình huống như vậy.
“Ha ha, lão phu ngồi bên bờ Thái Hồ câu vạn vật đã vô số năm qua, cứ ngỡ mình đã thấy hết mọi thứ trên đời, không ngờ rằng chỉ là ếch ngồi đáy giếng…”
Ông lắc đầu thở dài, rất kỳ vọng Bạch Đông Lâm có thể hoàn thành trong ba tháng rưỡi, bởi năm xưa khi ông tiếp xúc với đạo Ý chí cũng mất một năm mới đốt được ngọn lửa.
Bạch Đông Lâm lúc này đã bước vào một trạng thái vô cùng kỳ lạ, không còn nhận thức gì về thế giới bên ngoại, chìm ngập bên trong những thanh âm từ đạo.
Ban đầu chỉ là mất đi nhận thức về mọi thứ xung quanh, dần dần đến thân thể, thần hồn, rồi đến suy nghĩ cũng chìm vào trong bóng tối.
Vô ngoại vô ngã, vô tâm vô vật, phần tẫn tàn khu, ý chí vĩnh hằng. (Không có thế giới bên ngoài thì không có ta, không có tâm ta thì không có vạn vật, đốt cháy thân thể, ý chí vĩnh hằng.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận