Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 802: Truyền thừa của Thái Thản nhất tộc

Người tu luyện thể chất bình thường chỉ sử dụng thần thông khi chiến đấu, thời gian duy trì của mỗi người cũng là khác nhau, mà Bạch Đông Lâm từ khi mở thần thông chưa từng giải trừ, cũng không biết hắn tột cùng đã mở ra bao nhiêu linh khiếu, linh khiếu lại chứa đựng bao nhiêu sức mạnh mới có thể duy trì lâu như thế. “Ha ha, Liệt Diễm Thái Thản Vương quá khen, chỉ là con đường nhỏ mà thôi, không coi là cái gì.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, không muốn đi sâu hơn vào chủ đề này, hắn làm như thế cũng không phải vì huyền kĩ của mình, chỉ đơn thuần cảm thấy như vậy hai bên sẽ giao tiếp thuận tiện hơn.
Về việc tiêu hao sinh mệnh bản nguyên, từ khi bước vào cảnh giới Thần Thông, hắn đối với vấn đề này không có lo lắng gì.
Tu luyện thân thể thi triển thần thông bí thuật, mở linh khiếu các loại đều tiêu hao huyết khí, nhưng ở cảnh giới Thần Thông, đem linh khiếu dung hợp với bản nguyên, tiêu hao chính là sinh mệnh bản nguyên, trực tiếp móc nối với thân thể, sức mạnh của bản nguyên thần thông cũng mạnh mẽ hơn.
Mà một trong những thiên phú của hắn chính là trường sinh bất tử, tuy không thể khôi phục huyết khí dung hợp linh lực của thiên địa, nhưng khôi phục sinh mệnh bản nguyên thì không có vấn đề, bởi vì bản chất của sinh mệnh bản nguyên chính là “thân thể” bị tiêu hao.
Sau ba vòng uống rượu, ngay cả bể rượu ven hồ cũng hạ xuống trăm thước, bầu không khí trong đám người càng trở nên nhiệt tình, Bạch Đông Lâm đem chủ đề đi đúng hướng, nói ra những gì hắn nghĩ.
“Các vị đạo hữu, tại hạ lần này đến Cự Nhân Đại Lục ngoại trừ thi đấu cùng các vị một phen, thật ra còn có chuyện riêng tư cần nhờ cậy các Thái Thản…”
Bạch Đông Lâm chưa kịp nói xong thì Liệt Diễm Thái Thản Vương đã giơ tay lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Bạch huynh, mục đích ngươi đến đây chúng ta đại khái cũng đoán được. Ngươi là người của Thánh Tông, đúng không?
Bạch Đông Lâm sững sờ, không gật đầu cũng không phủ nhận, đối phương chỉ nói là Thánh Tông, không nói đến Cực Đạo xem ra hắn ta đã biết không ít.
Nói cho cùng, trên đời này không có mấy thế lực dám xưng là “Thánh Tông”, nhưng là chỉ có duy nhất một Cực Đạo.
“Tất cả chúng ta đều biết quy tắc. Thánh Tông rất ưu ái tộc chúng ta, đã có mối liên hệ qua nhiều năm. Thỉnh thoảng, Thánh Tông sẽ phái những đệ tử xuất chúng đến Cự Nhân Đại lục. Những điều này đều được ghi lại trong sử sách tộc ta.”
“So sự giúp đỡ của Thánh Tông đối với tộc Thái Thản chúng ta, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ha ha ha, nhưng Bạch huynh, ngươi thực sự quá đặc biệt. Trong sử sách chưa từng có một đệ tử Thánh tông nào mạnh như ngươi! ”
“Những cái gọi là khảo nghiệm đó đều vô dụng với ngươi, Bạch huynh, vậy chúng ta sẽ không dài dòng, trực tiếp tiến vào bước cuối cùng là được.”
Tuân theo quy tắc không được tiết lộ thân phận trong Cực Đạo thí luyện, hai người đều không nói trực tiếp, nhưng họ đều hiểu đối phương đang nói gì.
“Nếu vậy thì đa tạ Liệt Diễm huynh rất nhiều!”
Bạch Đông Lâm im lặng một lúc rồi cung tay cảm tạ Liệt Diễm Thái Thản Vương, mặc dù họ rất vui vẻ hòa thuận với nhau, nhưng tộc Thái Thản đã giúp hắn dễ dàng thực hiện nhiệm vụ, tránh được rất nhiều rắc rối của lần thí luyện này, cái nhân tình này hắn vẫn ghi nhớ.
“Thôi được, tối nay đã uống rượu đến tận hứng. Bạch huynh, trong lòng ngươi có chuyện cần làm, vậy trước hết ta đưa ngươi đi giải quyết đi! Sau đó chúng ta lại nâng ly ba ngày ba đêm! Ha ha ha!”
Liệt Diễm Thái Thản Vương nói, đặt ly rượu trong tay xuống, lắc lư đứng dậy, hương rượu bốc lên tận trời, đánh tan vô số mây mù.
Cáo biệt những Thái Thản Vương còn lại, Bạch Đông Lâm đi theo Liệt Diễm Thái Thản Vương đến khu vực trung tâm của tộc, cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Liệt Diễm Thái Thản Vương rất tình cảm.
Theo Liệt Diễm Thái Thản Vương, trận chiến với Bạch Đông Lâm là trận chiến sảng khoái nhất trong cuộc đời hắn ta, mặc dù thua nhưng thua tâm phục khẩu phục.
Tự nhận thực lực của mình không bằng Bạch Đông Lâm nên hai từ “Bạch huynh” mới được Liệt Diễm Thái Thản Vương gọi thuận miệng như vậy.
“Nó ở đây!”
“Đây là nơi truyền thừa của Thái Thản nhất tộc chúng ta, đó cũng là mục đích chuyến này của ngươi, Bạch huynh…”
Bạch Đông Lâm dừng bước, đưa mắt nhìn lên, một ngọn núi khổng lồ tối đen như mực chen đến tầng mây, mặt đối diện với bọn họ bị gọt nhẵn bóng như gương.
Bên trên ngọn núi khắc vô số văn tự của tộc Thái Thản, còn có những đồ án liền nhau, những đồ án này đều là những Cự Nhân khổng lồ kịch chiến vô cùng thê thảm, trên đó quanh quẩn ý cảnh khó hiểu, nếu là hạng người có ngộ tính cao còn có thể lĩnh ngộ một hai chiêu từ những đồ án này, Bạch Đông Lâm chỉ nhìn lướt qua, tuy rằng những kỹ năng chiến đấu này có chút thú vị, nhưng lại không thích hợp với hắn, mà những kỹ năng này đều thuộc về kỹ năng chiến đấu riêng biệt của Thái Thản nhất tộc.
“Những văn tự này…”
Trong mắt hiện lên vẻ suy tư, hiện lên một chút kinh ngạc, hắn đương nhiên thông thạo ngôn ngữ Thái Thản, nhưng kiến thức học được từ sách vở hơi khác so với những gì hắn nhìn thấy bây giờ, đó là sự thiếu thốn ý nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận