Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 347: Đại ca cứu ta

Không ngờ vừa xuất sự đã bất lợi, lần đầu tiên ra tay đã gặp phải một nhân vật hung ác như này.
Nói cách khác, đám đệ tử ưu tú của Cực Đạo thánh tông chẳng có quả hồng nào mềm cả!
Vẻ mặt Bạch Tiểu Tiểu rất nghiêm trọng, hồng quang trong mắt ngưng tụ đến cực hạn. Nó dừng thân quay đầu lại, một chùm sáng đỏ tươi khủng bố bắn ra, công kích linh hồn bỏ qua tầng nham thạch cùng thổ ngưỡng, không chút hao tổn mà bắn thẳng vào Xuy Độc ở phía sau.
“Hừ!” Xuy Độc hừ lạnh một tiếng.
Bị ám chiêu đánh trúng cũng không sao, cùng một loại công kích mà còn muốn gây thương tổn cho hắn ta, thế thì đã quá coi thường nhau rồi đấy.
Dịch Độc Long há to miệng bắn ra một luồng sáng sặc sỡ, nó lập tức biến thành một cái khiên ánh sáng rực rỡ. Đúng lúc ngăn chặn chùm tia sáng đỏ rực đang phóng tới.
Xèo xèo!
Khiên ánh sáng do Xuy Độc bắn ra hình như có tính ăn mòn rất mãnh liệt. Thời điểm công kích linh hồn của Bạch Tiểu Tiểu va chạm vào khiến ánh sáng thì nó bắt đầu mềm đi, rồi tan thành hư vô.
Vẻ mặt của Bạch Tiểu Tiểu xám ngoét, đây đã là đòn tấn công mạnh nhất của nó rồi. Trong tình huống đối phương không chuẩn bị, thế mà lại không có tác dụng gì. Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn!
Nó chỉ là Nguyên Thần đại viên mãn, đối phương có lẽ đã là Thần Thông Cảnh tứ trọng thiên, hoặc là đỉnh phong vững chắc nhất đã khắc hơn trăm loại pháp tắc. Trong đó không ít các pháp tắc đẳng cấp quý hiếm.
Liếc nhìn Tiểu Tử đang run rẩy trên cổ, Bạch Tiểu Tiểu khẽ lắc đầu. Không thể trông cậy gì vào tên này rồi, xem ra chỉ có thể cầu cứu đại ca.
Bạch Tiểu Tiểu tiếp tục chạy trốn, đồng thời tách ra một ý niệm tiến vào trong thần hồn. Linh hồn Bạch Tiểu Tiểu trắng như tuyết mở mắt, ra vẻ đáng thương nhìn thần hồn đang nhắm mắt tĩnh tọa ở bên cạnh, hai bàn tay nhỏ bé lôi kéo vạt áo của hắn nói:
“Đại ca, cứu mạng đi! Có kẻ xấu đang đuổi theo chúng ta!”
Nhìn thấy thần hồn Vô Vi vẫn bất động, nhắm mắt như trước, Bạch Tiểu Tiểu gấp đến mức nhảy lên đùi hắn, đẩy đẩy ngực hắn nói lớn:
“Đại ca, mau tỉnh lại đi! Nếu đại ca còn không ra tay thì ta và Tiểu Tử sẽ chết sạch đó!”
Đối mặt với hành động vô lễ của Bạch Tiểu Tiểu, Bạch Đông Lâm không thể giả vờ được nữa. Hắn mở đôi mắt lãnh đạm ra, chậm rãi nói:
“Kẻ thù nào? Sao ta không cảm ứng được?”
Bạch Tiểu Tiểu bĩu môi, biết Bạch Đông Lâm đang trách mình tự tiện che chắn Thần Hải nên chỉ có thể cải đầu nhận lỗi:
“Đại ca, Tiểu Tiểu biết sai rồi!”
Bạch Đông Lâm lắc lắc đầu, nhìn Bạch Tiểu Tiểu đang cúi đầu tủi thân muốn chết, nói:
“Ta không trách người vì chút chuyện nhỏ này nhưng ta hy vọng người có thể nhớ kỹ cảm giác này. Cảm giác tuyệt vọng khi bị đuổi giết, lên trời không được xuống đất không xong, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.”
“Nếu không có ta ở đây, hôm nay người và Tiểu Tử đã chết rồi. Tiểu Tiểu, ngươi đã hiểu tầm quan trọng của thực lực chưa? Các ngươi không thể sống dưới cánh chim bảo vệ của đại ca cả đời, rồi sẽ có ngày các ngươi phải xông pha ra ngoài. Chim chóc đều khao khát tự do.”
Bạch Tiểu Tiểu nghe xong, trong mắt lóe lên vẻ đã hiểu. Nó không phải đứa ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Nếu không phải bản tính lười biếng, ngày nào cũng chơi bời lêu lổng thì nó đã đột phá Pháp Tướng Cảnh từ lâu rồi. Tu vi hiện tại cũng do một tháng tu luyện hai ba ngày, phần còn lại là bị Bạch Đông Lâm giám sát, 0 ép mới đạt được.
“Đại ca, Tiểu Tiểu hiểu rồi. Sau này nhất định ta sẽ cố gắng tu luyện!”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Bên ngoài, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Xuy Độc đã đuổi kịp Bạch Tiểu Tiểu. Dưới khí thể kinh khủng của đối phương, thân thể Bạch Tiểu Tiểu đã bị đông cứng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Tiểu Tử co rút thân thể, lẩm bẩm một mình: “Sắp chết rồi! Sắp chết rồi! Đại ca cứu mạng, Tử Triệu, mau tỉnh lại ực Thể Loại v Danh sách v Hi, daibathauss Giờ phút này, Tiểu Tử rất nhớ thế giới Bản Nguyên nhàm chán của Tử Triệu. Nó vẫn còn là một đứa trẻ, còn cả thanh xuân dài đằng đẵng phía trước, nó không muốn chết ở chỗ này.
“Hừ! Sao không chạy nữa đi? Hai tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, lại dám cướp đồ của ta. Đúng là không biết sống chết mà!”
Đầu rồng khổng lồ của Xuy Độc hơi vặn vẹo, lỗ mũi phát ra tiếng phì phì, phun ra làn khói xanh sẫm. Mảnh vỡ thế giới này quá yếu ớt, giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến hư không vỡ nát.
“Vô Vi thật chứ, ta còn nhàm chán đến mức đi nói nhảm với đám sâu kiện này.”
Xuy Độc lắc đầu, giơ long trào cực lớn lên. Chất lỏng xanh sẫm cùng ngọn lửa xanh lục cuộn trào, định đè chết Bạch Tiểu Tiểu và Tiểu Tử.
Lúc này, đôi mắt vốn đang nhắm chặt chờ chết của Bạch Tiểu Tiểu đột nhiên mở ra. Ánh mắt hồn nhiên bỗng trở nên hờ hững lạnh lẽo, khí chất toàn thân đã thay đổi hoàn toàn. Vô Vi, vô tình, chí công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận