Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 279: Vị đại nhân kia

Mặc dù so sánh với Cực Đạo thì thiếu một lưu lượng thời gian vĩnh hằng, thiếu một chút khí vận tối cao của sự trấn áp vạn cổ, nhưng cũng rất không tầm thường, dẫu sau thời gian xây dựng không xa so với Cực Đạo. Nếu coi Càn Nguyên Giới là thế lực đứng đầu, ngược lại đây cũng xứng đáng với danh xưng, không hề có chút giả dối.
Bên trong Thần Kiếm Thánh Tông, trên một đỉnh núi không có gì khác thường, một đại điện đứng sừng sững ở đó, so với các bảo địa tiên sơn của nơi xa mang ánh sáng vạn thượng thì đỉnh núi này vô cùng khiêm tốn.
Lúc này, Tử Cửu từ từ lão hóa đang leo lên núi một cách chậm rãi, trải qua hơn một năm, hắn ta càng ngày càng già nua, ngọn núi nhỏ này trước kia vô số lần hắn ta có thể vượt qua nhanh chóng, mà hôm nay mới leo được một giờ đồng hồ cũng đã mệt mỏi thở gấp rồi.
Trong đôi mắt hắn ta vẫn loé lên vẻ căm hận, hắn ta rất hận!
Hắn ta hận Mẫn Không, hận Cực Đạo Thánh Tông, hận sự xem xét quyết định của trưởng lão quái vật tại đấu trường Vô Gian, hắn ta lại càng hận Bạch Đông Lâm hơn.
Hắn ta hận Thần Kiếm Thánh Tông không vì hắn ta ra mặt, không điều trị vết thương cho hắn ta mặc hắn ta chết già, hắn ta hận sư huynh của hắn ta, đều do hắn ta đã đưa mình tiếp xúc với người của Hắc Minh Giới, từ đó càng ngày càng lún sâu.
Tu vi của hắn ta đã vất vả tu luyện hơn mười nghìn năm, cứ như vậy mà bị hủy, nhưng oán hận vô biên dường như cứ phải cắn nuốt một mình hắn ta.
‘Không! Ta còn có cơ hội, chỉ cần giết chết Bạch Đông Lâm, đại nhân của Hắc Minh Giới nhất định sẽ thi triển thủ pháp giúp ta khôi phục tu vi!’
Tử Cửu lấy lại tinh thần, lê từng bước từng bước đến đại điện, thuần thục mở ra cửa tiến vào, cặp mắt đục ngầu nhìn chằm chằm tu sĩ trẻ tuổi đáng ngồi xếp bằng trong đại điện.
Cả người thanh niên được huỳnh quang bao quanh, trên trán nổi đầy những vạch vàng, khí thế phi phàm, Tử Cửu thấy vậy trong lòng càng căm ghét, cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống, tu vi mạnh mẽ, những thứ này vốn hắn ta cũng có, những oán hận trong lòng như rắn độc cứ cắn xé lục phủ ngũ tạng của hắn ta.
‘Đáng ghét, tên khốn kiếp này rõ ràng cảm nhận được ta đã đến, nhưng hắn vẫn để mặc cho ta từng bước leo lên, thật sự rất đáng ghét!’
Trong lòng Tử Cửu ngập tràn oán hận, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, sắc mặt chỉ có thể cung kính hành lễ, sau đó mở miệng nói:
“Sư huynh, sư đệ ta muốn nói chuyện với huynh.”
Thanh niên chậm rãi mở hai mắt ra, giống như trong mắt dần dần phát ra kim quang, nhìn Tử Cửu, sắc mặt hắn ôn nhu mở miệng nói:
“Là Tử Cửu à, lại vì chuyện tên tiểu tử kia đúng không? Chúng ta vào mật thất rồi nói.”
Thanh niên chậm rãi đứng dậy, trong đại điện chậm rãi hiện lên một cửa hang, những bậc thang đá trải dài sâu trong lòng đất, sau khi hai người một đi trước một đi sau tiến vào, cửa hang trong đại điện sau đó cũng biến mất dạng.
Tử Cửu đi theo phía sau im lặng không nói gì, hắn ta biết sư huynh của hắn còn có thể nói chuyện dễ dàng, chỉ là sợ hắn giữ lại kẻ thay thế, làm lộ thân phận của hắn, nếu không hắn phỏng đoán mình sẽ chết trong sự im lặng.
Hai người đi xuyên qua muôn trùng trận pháp, đi sâu vào trong lòng đất, hai tay thanh niên bấm pháp quyết, một không gian nhỏ hoàn toàn tách biệt với ngoại giới mở ra.
“Sư huynh, huynh chuẩn bị ra tay lúc nào? Cũng đã qua một năm rồi, còn chậm trễ e rằng đại nhân bên trên sẽ không vui.”
Người thanh niên cũng không nói câu gì, sắc mặt lười biếng nằm xuống ghế, chờ Tử Cửu cũng sắp mất kiên nhẫn rồi mới chậm rãi mở miệng nói:
“Tử Cửu à, đệ vẫn là vội vàng quá, nếu như đệ không vì cái lợi trước mặt, sao có thể có kết quả thế này.”
“Bạch Đông Lâm đang ở lì trong Hắc Ngục, mặc dù khiến vị đại nhân kia rất tức giận, nhưng cũng chưa đến mức liều mình không quan tâm đến tính mạng, nếu không cũng không chỉ là chúng ta bị lợi dụng.”
“Nhưng có thể giết được thì giết đi, không giết được thì vị đại nhân kia cũng sẽ không trả giá cao hơn.”
Tử Cửu nghe vậy trong lòng nổi giận, tên khốn kiếp này, ban đầu ta muốn ra tay ngươi lại không nói như vậy, người giơ tay tán thành là ngươi, người sự việc đã xảy ra rồi lại đến dạy dỗ ta cũng là ngươi, thật đáng chết!
“Sư huynh, tuy nói như vậy, nhưng chúng ta không làm gì cả, e rằng đại nhân sẽ không vui?”
“Hà hà, sư đệ à, sao đệ biết sư huynh ta không làm gì chứ?”
“Trong lúc đệ tự ngã tự xót, sư huynh ta đã và đang hành động, thời gian này, chắc hẳn mấy người ấy sẽ đến Hắc Ngục!”
Vẻ mặt Tử Cửu hơi sững sờ, trái lại hắn ta biết người trước mắt không hề lừa gạt hắn ta, hơn nữa điều này cũng rất phù hợp với tính cách của hắn ta, một năm đủ để lão hồ ly này chuẩn bị xong tất cả, xem ra sư huynh của hắn ta vẫn là rất kính sợ vị đại nhân kia, vẫn không coi thường mệnh lệnh của đại nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận