Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 818: Khó thoát khỏi cái chết

Vô duyên vô cớ tăng thêm sáu trăm năm thọ mệnh, mặc dù chẳng có bao nhiêu với tu sĩ, nhưng ai lại ghét bỏ bản thân có thể sống lâu hơn chứ? Bảo vật có thể tăng tuổi thọ trong thế giới này vốn không nhiều, cho nên dù hiệu quả là thế nào thì đều rất quý báu, như là sẽ mỗi loại đều dùng một lần thì hiệu quả gia tăng tuổi thọ vẫn rất khả quan.
Mà thứ quả này lại có dược tính ôn hòa, ngay cả phàm nhân cũng có thể ăn được, nếu một quả rơi xuống phàm trần, sợ là có thể dẫn tới chiến tranh giữa các triều đại.
“Mặc dù thứ này vô dụng với ta, nhưng dùng để trao đổi hoặc bỏ vào Không gian Thiên La coi như ban thưởng đều rất tốt!”
“Dựa theo cảnh tượng ban nãy, sợ là bên trong màn sương trắng có một cây Thọ Nguyên quả phẩm chất cao đang sinh trưởng, có thể giá trị của nó càng lớn hơn nữa, như là chiết về trồng ở lục địa Vĩnh Hằng, vậy chẳng phải là sau này sẽ có vô vàn Thọ Nguyên quả sao?”
Trong lúc bọn họ suy nghĩ, Bạch Đông Lâm đã coi cây Thọ Nguyên quả này như là đồ trong túi mình, bóng dáng khẽ lay động, bắt đầu bước từng bước trong không gian đi xuống phía dưới.
“Này! Công tử, đừng quá kích động!”
Một nữ tu mang khuôn mặt thanh tú nhận ra mục đích của Bạch Đông Lâm, kinh hãi vội vàng kéo ống tay áo của Bạch Đông Lâm lại.
“Hửm?”
Bạch Đông Lâm dừng bước lại, liếc qua bàn tay nhỏ bé trắng muốt trên ống tay áo, tầm mắt rơi xuống gương mặt căng thẳng của nữ tử.
“Công tử, ngươi nghe ta nói, người này là vị đứng thứ sáu mươi chín trên Tiềm Long bảng, tên Mộ Dung Trùng Tiêu, thực lực rất mạnh mẽ, tuy Thọ Nguyên Quả tốt nhưng ngươi không thể nộp mạng một cách vô ích được!”
“Sáu mươi chín? Rất mạnh sao?”
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng vung ống tay áo, hất bàn tay nhỏ của nữ tử ra rồi tiếp tục đi xuống phía dưới. Mặc dù trái tim lương thiện nhưng mắt nhìn lại không tốt lắm, không nhận ra ta là một đại cao thủ sao?
“Ai? Ai đó!”
Nữ tử thanh tú siết chặt đôi bàn tay run rẩy vì ngạc nhiên, trong não luôn quanh quẩn hình ảnh Bạch Đông Lâm lạnh nhạt, rồi giọng nói kiêu ngạo tột cùng, sững sờ đứng tại chỗ một lúc.
“Muội tử, lời hay khó khuyên được quỷ đáng chết, người này không tin ta thì để hắn đi thử một lần đi.”
Thử một lần liền từ trần, người này thầm nói trong lòng.
“Ha ha, thật là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng, lại có trò hay để xem rồi!”
Đám người lập tức huyên náo, giữa lúc châu đầu ghé tai, ánh mắt của bọn họ đều đặt lên bóng lưng của Bạch Đông Lâm, rất nhiều cảm xúc phức tạp, có trào phúng, cười trên nỗi đau của người khác, hờ hững, đáng tiếc…
Có trò hay để nhìn, không khí ngột ngạt nơi đây được làm dịu rất nhiều.
Bạch Đông Lâm bước từng bước một xuống không gian như đang bước trên mặt đất, bình tĩnh lạ thường, đến khi cách lục địa một bước chân thì Mộ Dung Trùng Tiêu đang nhắm hai mắt từ từ mở miệng.
“Đạo hữu, xin dừng bước.”
“Ầm!”
Bạch Đông Lâm nghe thấy, cố ý dẫm mạnh một cái xuống mặt đất, lục địa rung chuyển, trên mặt đất xuất hiện vết nứt, lan ra thẳng đến trước mặt Mộ Dung Trùng Tiêu.
“Sh…”
Trong không gian vang lên từng tiếng hít khí lạnh, dẫn đến nhiệt độ nơi đây chợt hạ xuống, mười mấy nghìn tu sĩ đều dùng ánh mắt khâm phục nhìn Bạch Đông Lâm, sau đó quyết đoán lui về phía sau mười ngàn trượng, sợ lát nữa máu sẽ bắn đầy lên mặt mình.
“Ngươi, không nghe hiểu tiếng người à?”
Mộ Dung Trùng Tiêu từ từ mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Bạch Đông Lâm, dường như đang nhìn một người chết.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi dũng cảm lắm.”
“Mộ Dung Trùng Tiêu là ai? Ngươi còn một con đường sống cuối cùng, để giới chỉ lại rồi xéo đi!”
Là ngươi mắng người trước đấy!
Cũng đừng trách ta bắt nạt tiểu bằng hữu.
Bạch Đông Lâm cười dịu dàng, lộ rõ thái độ nho nhã hiền hoà.
Yên tĩnh không một tiếng động.
Dường như lời của Bạch Đông Lâm lời có ma lực nào đó, khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc, cho rằng bản thân nghe lầm rồi.
“Người này, gia hỏa này là kẻ điên sao!?”
“Điên! Điên! Chẳng lẽ hắn không biết sức nặng của cái tên Mộ Dung Trùng Tiêu này? Đó là người đứng thứ sáu mươi chín trong Tiềm Long bảng đó!”
“Tên này, khó thoát khỏi cái chết!”
Đám người xôn xao một lát, ngay sau đó lại lần nữa lui về phía sau một trăm nghìn trượng, sợ bị cơn tức giận của Mộ Dung Trùng Tiêu liên lụy đến người vô tội.
“Ha ha ha!”
Con ngươi Mộ Dung Trùng Tiêu hơi co rút, sau đó ngửa mặt lên trời mà cười, toàn thân dâng lên khí tức hung hãn cuồng bạo, so với vẻ an tĩnh khi nãy, dường như là hai người khác nhau.
“Thú vị! Quá thú vị! Bao nhiêu năm rồi? Không biết đã bao nhiêu năm rồi không có người dám nói chuyện với ta như thế, nói thử xem, ngươi muốn chết như thế nào?”
“Đây là dũng khí của ngươi, là phần thưởng ngươi giành được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận