Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 373: Được cá đầy rổ

Trái lại đại khái thực lực của mọi người cũng tương đương, họ không cần lo mình sẽ thất thủ đánh chết đối phương. Ở nơi sâu dưới địa tâm, Bạch Đông Lâm cảm nhận được biển nham thạch nóng chảy vàng rực đang đông lại rất nhanh, trong mắt thoáng lộ ý cười.
Đê dài nghìn dặm, vỡ bởi ổ kiến.
Phương thế giới hoang tàn này cũng như vậy, chung quy cũng không chịu nổi sự điên cuồng công kích của những kẻ man rợ này, tốc độ tán loạn tăng vọt hơn mấy trăm ngàn lần.
Bạch Đông Lâm ngồi chễm chệ ngay ngắn ở hạch tâm của biển nham thạch nóng chảy, ẩn núp vào bên trong pháp tắc. Dù cho hiện tại đã chắc chín phần mười, hắn vẫn vô cùng cẩn thận, để tránh việc Địa Mạch Viêm Linh ‘chó cùng rứt giậu’, đá tan ngọc nát với hắn.
Thần niệm trút xuống cảm nhận được rất rõ ràng, vùng biển rộng lớn đầy nham thạch nóng chảy vàng rực này đang khô lại với tốc độ cực nhanh, thỉnh thoảng còn cảm giác được từng dòng Địa Mạch Viêm Linh đang hốt hoảng ẩn hiện chung quanh, phạm vi hoạt động của bọn nó càng ngày càng nhỏ!
‘Nhanh nhanh, bầy ‘cá’ của ta, nhanh vào trong lưới của ta đi!’
Thời gian dần dần trôi qua, số lần Bạch Đông Lâm nhìn thấy thân ảnh của Địa Mạch Viêm Linh càng ngày càng nhiều, thậm chí có không ít Địa Mạch Viêm Linh đã bơi qua trước mặt hắn, nhưng hắn cũng không động thủ ngay.
Giờ phút này Địa Mạch Viêm Linh đã cực kỳ vội vã, hắn chỉ có một cơ hội ra tay, còn lại thì với tính cách của Địa Mạch Viêm Linh, khi tự thấy đã bị dồn vào đường cùng, 99% là chúng sẽ tự phát nổ!
Nếu chỉ có một cơ hội, tất nhiên Bạch Đông Lâm phải cố hết sức bắt thêm mấy cái.
Ba ngày sau, dưới sự trêu đùa của thần hồn Vô Vi, ba nghìn đệ tử thánh tông đã chiến đấu tới điên cuồng, tất cả những thứ ở trong tầm mắt đều đã bị nghiền nát, nổ tung.
Lúc này biển nham thạch nóng chảy bên trong địa tâm đã khô kiệt đến chỉ còn lại diện tích nghìn trượng, sáu đầu Địa Mạch Viêm Linh còn lại thu hẹp trong phạm vi bên trong, bơi qua bơi lại nôn nóng, bất an.
Bạch Đông Lâm đã kìm nén ba ngày, giờ đây hai mắt của hắn sáng ngời. Thời cơ đến rồi!
Nếu chờ thêm nữa, chưa biết chừng những tiểu gia hỏa này sẽ còn làm ra chuyện điên rồ gì nữa.
Phạm vi này đã đủ để đồng thời khống chế bọn chúng. Hai mắt Bạch Đông Lâm tụ lại một cái, suy nghĩ thoáng động một chút, một bộ trận pháp phức tạp lập tức hiện lên từ trong pháp tắc ẩn tàng!
Trong nháy mắt, một làn sóng kỳ dị đồng thời phủ lấy sáu dòng Địa Mạch Viêm Linh, thân thể trong suốt lẫn linh thức của Địa Mạch Viêm Linh đều bị định lại.
Tuy nhiên, ở nơi trung tâm cơ thể, nhân uân tử khí dày đặc vẫn còn đang lăn lộn dũng động, trung tâm năng lượng khủng khiếp này là thứ Bạch Đông Lâm có dùng trận pháp cũng không khống chế được!
Cũng vì nhân uân tử khí dày đặc này, trong phút chốc, Bạch Đông Lâm chỉ có thể khống chế được ba dòng Địa Mạch Viêm Linh, nhưng như vậy là đã đủ rồi!
Thần hồn Chí Ác đã chuẩn bị, chỉ đợi bộc phát, lửa đen hừng hực thiêu đốt toàn thân. Ngay lúc trận pháp vừa hiện lên, hắn đã lập tức bước ra khỏi Thần Hải.
Hắn lấy lửa của nham thạch nóng chảy vàng rực, vô số sợi linh hồn phóng ra, phút chốc đã đâm vào cơ thể của sáu dòng Địa Mạch Viêm Linh, vừa hay, tác dụng chấn trụ của trận pháp cũng đồng thời tiêu tán.
Bạch Đông Lâm khẽ thở dài một hơi, đại cục đã định, ánh mắt hắn lộ ra vẻ đắc ý.
Toàn bộ mười một Địa Mạch Viêm Linh còn sót lại bên trong phương thế giới hoang tàn này đã bị hắn thu hết vào túi.
Bạch Đông Lâm khẽ động ý niệm, sáu cái Địa Mạch Viêm Linh bị khống chế linh thức ngoan ngoãn bơi tới bên cạnh hắn.
Bạch Đông Lâm lấy một cái bình ngọc toàn thân đỏ thẫm ra khỏi vòng tay, mở nắp bình ngọc, thân thể của sáu dòng Địa Mạch Viêm Linh thu nhỏ lại, lập tức bị thu vào.
Hắn mang cái bình ngọc đỏ thẫm, trong suốt ra trước mắt tỉ mỉ nhìn ngắm. Bên trong có chín dòng Địa Mạch Viêm Linh trong suốt, nhân uân tử khí quấn quýt bên trong thân thể, bơi qua bơi lại bên trong lọ, mỹ lệ như mộng ảo!
Hiện tại hắc động thôn phệ của hắn vẫn còn quá yếu, dù không tiêu hóa, chỉ chứa đựng thôi cũng chỉ có thể đồng thời để vào hai dòng Địa Mạch Viêm Linh, còn chín dòng còn lại cũng chỉ có thể chứa vào bên trong pháp bảo bình ngọc thuộc tính hỏa này.
Những Địa Mạch Viêm Linh này không tính là sinh mệnh chân chính. Chúng nó không có linh hồn, càng không có chân linh.
Nó có chút giống với linh thức của pháp khí thượng đẳng, cũng có chút giống với một luồng linh thức sinh ra bên trong thi thể lão phù thuỷ hắn từng gặp ở táng vực Cổ Giới kia, cũng chính là thủ hạ của Bạch Cốt Phu Nhân.
Tất nhiên, với những thứ không tính là sinh mệnh này, hắn có thể bỏ vào không gian vòng tay. Bạch Đông Lâm thưởng thức toàn bộ số ‘cá’ mình bắt được, hài lòng bỏ vào trong vòng tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận