Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 931: Trấn thủ Thất Tinh

Cột sáng màu xám đen lao tới với thế không thể ngăn cản, va đập vào quang tráo phòng ngự đằng sau của đại quân Dị tộc, năng lượng khủng khiếp bùng nổ, tầng quang tráo dày không biết là xếp chồng của bao nhiêu lớp quang tráo bị thủng một lỗ lớn, sóng xung kích lan ra xung quanh, vô số Dị tộc chẳng kịp kêu tiếng nào đã tan biến trong chớp mắt. “Cơ hội tốt!”
Bạch Đông Lâm chợt nghĩ. Hắn sử dụng bất tử bất diệt xuất hiện ở hậu phương của Dị tộc trong nháy mắt, đứng giữa đám lính đông nghìn nghịt.
“Ôi!? Địch đánh lén!!”
Rõ ràng là Dị tộc có cách cảm giác đặc biệt nên cho dù ở đây đang nhiễu loạn sóng xung kích, khí tức hỗn loạn nhưng Bạch Đông Lâm vừa xuất hiện, các cường giả Dị tộc lập tức để ý thấy ngay.
“Giết!”
“Ha ha, một tên tiểu tử à!”
Bạch Đông Lâm cười tươi rói, ánh mắt oai hùng, đối mặt với đội quân Dị tộc lao tới đòi giết, hắn ung dung phẩy tay, chớp một cái, bên trong quang tráo phòng ngự xuất hiện rất nhiều Bạch Đông Lâm.
Thần Thông – Duy Độ Kính Tượng Phân Thân!
Các Bạch Đông Lâm đồng loạt xòe lòng bàn tay, mấy chục quả Bom Nguyên Sơ từ từ hiện ra tỏa sáng yếu ớt, khí tức kỳ dị, hơi hơi dao động như thể có sự sống.
“Nghệ thuật, chính là nổ tung!”
Quang mang hủy diệt vô tận mặc sức dâng trào làm tất thảy biến mất.
Từ cực cao trên bầu trời nhìn xuống chỉ thấy trong quang tráo phòng ngự che phủ mấy trăm nghìn dặm đột nhiên sáng lên ánh sáng rực rỡ, lớp quang tráo dày phình lên rồi vỡ vụn thành những chấm sáng li ti và tan biến hẳn.
Sau khi phá hủy quang tráo phòng ngự, quang mang hủy diệt vẫn giữ nguyên thế lan tràn, nhanh chóng lan ra khắp bốn phương tám hướng trên chiến trường, tốc độ cực nhanh, sức công phá hủy diệt toàn bộ, những Dị tộc chưa đến tầm đại năng, bất kể mạnh yếu, đều bị tan biến, hoàn toàn không kịp có thời gian suy nghĩ.
“Không ổn! Nhanh chóng rút lui!”
Các vị Trấn Thủ cửu tinh của đại quân Chân Giới cảm giác được biến cố bất thường bên phía trận địa địch và quang mang hủy diệt đang nhanh chóng tới gần, lập tức biến sắc, huy động chiến trận Thiên Cẩu khổng lồ.
Áu áu áu!
Thiên Cẩu rên rỉ, há miệng khẽ hút một hơi, dưới sự phối hợp của rất đông tu sĩ Chân Giới, nó nhanh chóng nuốt hết tướng lĩnh binh sĩ ở tiền tuyến vào trong bụng, chuyển mình, nghiền nát hư không, xoay mình bỏ chạy.
Quang mang hủy diệt từ từ dừng lan rộng, không lan tới gần chỗ tu sĩ Chân Giới, các Trấn Thủ cửu tinh quay đầu lại phóng tầm mắt trông về xa quan sát chiến trường tĩnh lặng, trán ai nấy rịn mồ hôi.
“Ôi trời! Xảy ra chuyện gì vậy?! Bọn Dị tộc giở trò gì thế này!”
Họ là những người điều khiển chiến trận Thiên Cẩu cho nên biết rất rõ uy lực pha phản đòn vừa rồi của Thiên Cẩu đến đâu. Mặc dù có thể tạo ra thương vong không nhỏ cho đại quân Dị tộc nhưng chắc chắn không thể lớn tới như vậy!
“Hừ! Ta nghĩ là do đám Dị tộc này quá xui xẻo, đòn công kích khủng khiếp vừa rồi có lẽ là sóng xung kích của trận ác chiến lan ra từ sâu bên trong của thứ nguyên, tình cờ đánh trúng vào trận địa của Dị tộc!”
“Chắc là vậy!”
Trong lòng mọi người vẫn chưa hết sợ, may là không trúng vào họ và may là họ phản ứng nhanh.
Thiên Cẩu thuận lợi mang theo mọi người tẩu thoát thành công không chỉ là do các Trấn Thủ chủ trận phản ứng nhanh mà nguyên nhân quan trọng hơn hết là phạm vi ảnh hưởng của Bom Nguyên Sơ có hạn, nổ cùng lúc nhiều bom như vậy, vùng tấn công bị chồng chéo lên nhau, chỉ lan ra xa chưa tới một triệu cây số.
Dùng ý niệm, Bạch Đông Lâm xuất hiện ở địa điểm mới cách xa chục triệu dặm, ý chí thiên địa như thể tìm ra được mục tiêu, một con suối lớn xuất hiện trong Thần Hải, Thanh Linh khí dồi dào chảy cuồn cuộn vào, số lượng rất đáng giật mình.
Dấu ấn Chiến Hồn cảm giác được phần thưởng của thiên địa đã tới, lập tức liên tục kêu tít tít, điểm cống hiến tăng vọt, chiến công tăng lên.
“Ha ha ha! Sung sướng, sảng khoái!”
Một thông báo hiện lên trong đầu, Bạch Đông Lâm đọc nó, mày khẽ chau.
“Chúc mừng ngài! Quân hàm thăng lên Trấn Thủ thất tinh!”
Sau màn chớp nhoáng vừa rồi, ít nhất phải có vài tỷ Dị tộc chết trong tay hắn, trong số đó có không ít cường giả cảnh giới cấp tám, mặc dù được không ít điểm cống hiến nhưng dường như chiến công không được đáng kể, chỉ thăng thêm cho hắn khoảng một sao rưỡi. Mặc dù vẫn biết quân hàm càng lên cao càng khó thăng nhưng cũng không đến nỗi như thế chứ.
“Ồ, chắc là một cơ chế đặc biệt nào đó của hệ thống chiến công. Thôi vậy, dù sao ta cũng không chú trọng vào nó, cách cửu tinh cũng không còn xa nữa.”
Bạch Đông Lâm không nghĩ thêm nữa, kiểm tra cổ tay trái của bản thân với một chút chờ mong.
Vù!
Loáng thoáng kêu khẽ một tiếng, Thần Dị Phi Phàm Cửu Tiệt Quang Hoàn lại hiện ra, khúc thứ tám tối mờ đang từ từ sáng lên, bên trên có hoa văn phức tạp, là Vô Tận Núi Thây Biển Máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận