Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1636 - Vĩnh viễn không kết thúc (2)

“Ý thức bản ngã khủng khiếp đến vậy, đây tuyệt đối không phải là thiên phú lúc sinh ra, lại càng không thể là tu thành trong thời kỳ lớn lên, ta đoán chuyện này có liên quan đến Thất Thải Thần Quang.”
“Chính xác.”
Đạo Vô Chung gật đầu đồng ý và nói: “Thậm chí, có thể bất tử bất diệt, đảo ngược tổn thương chỉ là một vài khía cạnh lộ ra của Thất Thải Thần Quang, có lẽ cải tạo ý thức bản ngã mới là năng lực thật sự của nó! ”
“Không loại trừ khả năng này.”
Vô Vi lắc đầu, gạt đi những ý nghĩ linh tinh trong lòng, những thứ này vẫn là giao cho bản tôn suy xét đi, bọn họ chỉ là phân thân thôi, dù sao tư duy và tầm nhìn cũng có hạn chế, sẽ thua kém so với việc bản tôn tự mình lĩnh hội.
“Những nghi ngờ của bản tôn đã được giải đáp, vậy nên ta rời đi trước đây.”
Vô Vi thủ thế đạo quyết và chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhiều thông tin đều đã được khắc sâu trong ký ức.
Tất cả những thông tin này đều được truyền đến cho bản tôn.
“Đạo Vô Chung, ta giao Duy Nhất Chân Giới cho ngươi trông coi. Tên nhóc kia có thiên phú không tệ, ngươi có thể chỉ dẫn hắn một chút, bây giờ bản tôn đang đặt chân ra thế giới bên ngoài, có một số việc tầm thường cũng không thể thiếu chân chạy vặt.”
“Ta hiểu rồi.”
Đạo Vô Chung khẽ gật đầu đồng ý việc này, dù sao hắn ta cũng rảnh rỗi, dạy được cho hai người Hi Lý Phượng và Tào Trác rồi thì thêm vài người nữa cũng chả khác biệt gì.
“Cáo từ.”
“Diệt——”
Vô Vi vừa động ý niệm, thân thể lập tức tan vỡ, hóa thành hư vô.
“Bảo trọng!”
Đạo Vô Chung đứng dậy chắp tay, hắn ta và Đại Đạo Vô Vi có cùng xuất thân, mối quan hệ của họ lại gần gũi hơn so với những phân thân khác.
“Ấy! Vô Tận thúc thúc! Cuối cùng thúc cũng tỉnh rồi!!”
Dòng chảy thời không bị đóng băng xung quanh tháp Bạch Ngọc khổng lồ đã được khôi phục, mỗi một vòng cuộn lướt qua là một ngọn núi nhỏ lại phát sáng lên.
Lâm xinh đẹp đứng trên Đoạn Vong Nhai, nhìn chằm chằm vào Đạo Vô Chung bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nàng không dám chớp mắt, bởi sợ rằng cảnh tượng chỉ xuất hiện trong mơ trước mắt này sẽ vì vậy mà tan vỡ và biến mất.
Nàng và Thập Tam Thập Trọng Thiên không biết sao lại trôi dạt đến đây, khi nhìn thấy Đạo Vô Chung liền hào hứng không thôi, nhưng lại phát hiện đối phương hệt như một bức tượng đá, không hề động đậy, thế nên nàng vô cùng lo lắng.
May mắn là Vô Tận thúc thúc không chết.
“Lâm, đã lâu không gặp.”
Đạo Vô Chung cười gật đầu, ý chí mạnh mẽ không gì bằng, nhanh chóng lan rộng và bao phủ toàn bộ Duy Nhất Chân Giới vào trong.
Vô cùng vô tận bóng dáng lướt qua trong tâm trí, chỉ trong chớp mắt, hắn ta có thể thấy được cùng trời cuối đất, tất cả đều nhỏ bé như hạt bụi, hạt cải.
“Chiếc lồng này thật sự quá nhỏ bé, thậm chí muốn duỗi thẳng thân thể cũng không được.”
“Phá bích, phá bích......”
“Bản tôn, trời đất ở thế giới bên ngoài chắc chắn là rất tuyệt vời, đúng không?”
[Tích…]
[Họ tên: Lý U, số công dân: gsiwj42569... Hiện đang sống trong không gian Bốn chiều vũ trụ thứ nhất, cụm sao lớn Othello, Trí Minh Tinh...]
[Tuổi: 18, đã trưởng thành, theo khoản 7 điều 34 của “Bộ luật Sinh Mệnh”, bây giờ tiến hành quá trình thức tỉnh thiên phú cho bạn, xin vui lòng giữ ý thức thả lỏng, thức tỉnh bắt đầu!]
[Tích!]
[Thức tỉnh thành công! Thể loại thiên phú: Hệ thống. Năng lực hạch tâm: Thưởng thức, cắn nuốt khí tức Tuế Nguyệt cường hóa ký chủ, những thứ chưa biết khác.]
[Đánh giá: f, tiềm năng tăng trưởng: Cực thấp.]
[Quá trình thức tỉnh thiên phú kết thúc. Xin công dân cố gắng tu hành, căn cứ vào điều 1 của “Bộ luật Sinh Mệnh”, sau khi đủ 10.000 tuổi sẽ thực hiện nghĩa vụ quân sự bắt buộc và ra chiến trường...]
Ha ha ha!
Ha ha ha ha ha!
Tên phế vật Lý U đó vậy mà thức tỉnh loại thiên phú phế vật này, hắn ta chết chắc!
Hừ! Lý U, mày là sỉ nhục của đế quốc, là đứa bất tài nhất từ khi học viện Thiên Khuê thành lập đến nay, ngươi không xứng ở chỗ này, sao mày không đi chết đi?
Mày vẫn muốn sống 10.000 năm nữa à?
Phế vật! Ngay cả tư cách bước vào chiến trường cũng không có!
......
“Hộc! Hộc!”
Lý U bỗng nhiên bừng tỉnh, há miệng thở hổn hển, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người, tiếng cười giễu cợt và những bóng dáng chỉ trỏ trong mơ không ngừng vặn vẹo kéo dài trong đầu như một cơn ác mộng không thể nào xua đi được.
“Lại gặp ác mộng à?”
Lạch cạch!
Vẻ mặt căng thẳng hơi buông lỏng, hắn ta vô lực ngã xuống, vùi sâu cả người vào trong chăn mềm mại, giống như làm thế thì có thể tạm thời thoát khỏi hiện thực tàn khốc.
Suy sụp tinh thần một lúc, thân thể Lý U ưỡn lên, bật dậy, nhanh chóng mặc quần áo, tốc độ nhanh đến mức kéo ra một chuỗi tàn ảnh dài, vững vàng rơi vào phòng luyện công.
“Trí não, bắt đầu huấn luyện gánh nặng trọng lực.”
Vẻ mặt Lý U lạnh lùng, mặt mày toát ra vẻ kiên nghị, rất khó liên hệ với hình ảnh bị ác mộng làm cho sợ tới toát mồ hôi lạnh vừa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận