Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 618: Thần Chích ngủ say

Thôn phụ đeo tạp dề bằng vải bố đang chăm sóc hoa màu ở bên ngoài thấy tiểu cô nương đi qua thì hô lên: “Ny Ny, con lại đi hái nấm à?” Tiểu cô nương quay đầu lại, đôi mắt to đen trắng rõ ràng lúc cười rộ lên cong cong như trăng khuyết.
“Đúng vậy đại nương!”
“A, Ny Ny của chúng ta ngoan thật đấy. Tới đây, đại nương cho con đồ ăn ngon.”
Thôn phụ quay người đi vào phòng bếp lấy ra một cái bánh nướng, bước vài bước tới trước mặt tiểu cô nương rồi bỏ bánh vào trong giỏ trúc.
“Lúc hái nấm đói bụng có thể dùng bánh nướng lót dạ.”
“Vâng, cảm ơn đại nương!”
Tiểu cô nương không hề từ chối mà lễ phép nói cảm ơn. Sau đó, cô bé lại vui vẻ đi ra khỏi thôn, trong lòng nghĩ sau khi về sẽ đưa cho đại nương chút nấm.
“Haiz, đúng là một đứa trẻ đáng thương, nhỏ tuổi như vậy mà không còn cha mẹ nữa.”
“Đã thế tính tình còn mạnh mẽ như vậy, không muốn nhận đồ tiếp tế của chúng ta. Nha đầu kia đúng là giống mẹ ruột của nó.”
Thôn phụ lau tay vào tạp dề, nhìn theo bóng lưng của tiểu cô nương với ánh mắt thương hại, không nhịn được lắc đầu thở dài. Cô bé có tính cách nhiệt tình, hào phòng, trên đường gặp người trong thôn đều chào hỏi.
“Ny Ny đừng đi quá xa thôn.”
“Đừng có vào rừng sâu, cẩn thận sói trên núi đấy…”
“Vâng, cháu biết rồi, tạm biệt trưởng thôn gia gia.”
Thôn không lớn nên chẳng mấy chốc tiểu cô nương đã đi rất xa thôn, ruộng tốt thay đổi thành đất hoang. Dấu chân cũng dần dần trở nên thưa thớt. Một cột mốc được dựng ở rìa thôn, bên trên viết thôn Khương Gia.
Tiểu cô nương lướt qua cột mốc, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Một tiểu cô nương tám tuổi vốn không thể có thể lực sung mãn như vậy.
Ny Ny quen chân tiến vào một mảnh rừng rậm, lá rụng gần như đã phủ cao tới đầu gối của tiểu cô nương. Cô bé tách bụi gai ra, dần dần thâm nhập vào sâu trong rừng.
“Vù!”
Ny Ny nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoa xoa mồ hôi lấp lánh trên trán. Sau khi vất vả vượt qua một quãng đường, cuối cùng tiểu cô nương cũng tới nơi. Đó là một nơi nhìn có vẻ cứng như nham thạch.
“Mình lại có thể hái được nấm ngon. Không biết lần này có thể gặp lão gia gia không? Xịt! Canh cá thơm vô cùng, Ny Ny thật sự rất muốn ăn!”
Cô bé lau nước bọt bên mép, trong hai mắt lộ ra vẻ ao ước. Sau đó, tiểu cô nương đột nhiên lao về phía nham thạch, nhảy lên một cái. Một cảnh thần kỳ xảy ra, nham thạch cứng như sắt dập dờn tạo ra một gợn sóng. Thân thể nho nhỏ của Ny Ny như nhảy vào trong nước, xuyên qua đó trong nháy mắt.
Trong rừng rậm nguyên thủy rộng mênh mông có một đại thụ che trời, phần rễ của cây khô cực kỳ tráng kiện. Thân cây có một cái động lớn, có lẽ được thiên nhiên tạo thành. Trong cái động ở thân cây phủ đầy cỏ mềm mại. Sâu trong động có một vách đá, trên đó đột nhiên xuất hiện gợn sóng. Ny Ny nhảy từ trong vách đá ra.
“Cạch cạch!”
Tiểu cô nương té ngã trên lớp cỏ dày, sau đó thuần thục đứng lên phủi phủi thân thể như không có chuyện gì. Ny Ny đeo giỏ trúc đi ra khỏi động trong thân cây. Tán cây của đại thụ này che rợp mười mấy dặm. Trong một lầu các xanh biếc, Bạch Đông Lâm đang ngồi xếp bằng đắm chìm trong tu luyện, quanh thân thể là sóng dao động dày đặc.
Tiểu hồ ly có bộ lông trắng như tuyết đang nằm trên hai chân hắn, trên mặt là vẻ hưởng thụ. Trong chốc lát, yêu nguyên nồng đậm đang quay cuồng trong cơ thể nó. Trong đan điền của tiểu hồ ly ngưng kết ra một hư ảnh yêu đan.
Khi Ny Ny bước ra khỏi động trong thân cây, Bạch Đông Lâm lập tức thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, từ từ mở hai mắt ra. Một tia sáng trắng lóe lên trong mắt hắn.
“Cuối cùng tiểu cô nương hái nấm cũng xuất hiện rồi.”
Hắn đã đợi ở chỗ này một tháng rồi. Với Bạch Đông Lâm mà nói thì đây là quãng thời gian rất ngắn, nhưng với người phàm, hơn nữa còn là người dùng nấm làm đồ ăn thì không thể đợi một tháng mới ra ngoài được.
“Ừm, cô bé này ăn canh nấu từ cá rồng mấy lần rồi. Tuy chưa tu luyện nhưng không thể coi như người phàm được.”
Ý niệm của Bạch Đông Lâm khẽ động, sợi tơ Thần Hồn như ngưng thực bắn ra nhằm mục đích đọc ký ức của tiểu cô nương kia. Khi đối phó với một người phàm, sự chênh lệch thực lực quá lớn sẽ không hề làm người kia tổn thương chút nào. Bạch Đông Lâm chỉ đọc ký ức liên quan tới ông lão câu cá, không lan tới những ký ức khác.
“Đây là…”
Con ngươi của hắn co rụt lại. Sợi tơ Thần Hồn của Bạch Đông Lâm chui vào trong óc của cô bé. Một con người chưa bao giờ tu luyện vốn không thể có Thần Hải Linh Khiếu, hơn nữa nó còn đột nhiên lóe sáng. Thần Hồn của hắn cảm ứng được trong Thần Hải Linh Khiếu của cô bé này có một pho tượng Thần Chích cao cao tại thượng, thần uy phấp phới, trùng trùng điệp điệp, vô biên vô hạn.
“Đúng là đen đủi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận