Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1699 - Kiếm Thủ Hộ Chính Nghĩa (2)

“Ha ha, sức mạnh của tổ chức chúng ta không hề tầm thường, không kẻ nào trong Thái Hạo dám không nể mặt, về việc này, sau này huynh ắt biết.”
Xích Minh bày ra dáng vẻ thần thần bí bí, giọng điệu để lộ sự tự hào.
Bạch Đông Lâm ngẫm nghĩ, xem ra bước này hắn đi đúng rồi, Xích Minh dám nói như vậy, chắc chắn tổ chức không chỉ có chỗ đứng ở mỗi Thái Hạo.
“Ồ?”
“Nhóc con này đã lột xác xong rồi đấy à?”
Bạch Đông Lâm cảm nhận được động tĩnh khác thường trong thế giới Vô Gian, dùng ánh mắt ra hiệu cho Xích Minh chờ một chút, rồi giơ tay lên, một quả trứng hỗn độn phủ đầy hoa văn huyền bí hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
Răng rắc!
Trứng hỗn độn khẽ run lên, kế đó vỡ ra những vết nứt dày đặc, hai cánh tay bé xíu trắng nõn thò ra xé nát vỏ trứng cực kỳ cứng rắn.
“Ê a ~ hú ú!”
Một luồng sức mạnh cắn nuốt truyền tới, toàn bộ vỏ trứng do khí hỗn độn ngưng tụ thành bị nuốt cả vào cái miệng nhỏ nhắn, nó khẽ nhai một tí rồi nuốt ực vào bụng.
“Ê a ~ phụ thần đại nhân! Y Nha nhớ người lắm á!!”
Lúc đầu Kỳ Tích chỉ có kích thước bằng ngón tay cái, sau một ngàn năm nuôi dưỡng đã to bằng một nắm tay. Hào quang bao phủ khắp người nàng, đáng chú ý nhất là chiếc vương miện tỏa ra thần quang rực rỡ sáng chói trên cái đầu be bé của nàng, đó là vương miện được gắn kết từ vô số nhật nguyệt tinh thần và những thiên thể khủng khiếp.
Y Nha to cỡ nắm tay bước ra, nghiền nát Hư Không, trong nháy mắt đã nằm lên trên mặt Bạch Đông Lâm, híp mắt lại như kẻ lười biếng, khuôn mặt nhỏ bé ngập tràn lưu luyến và hâm mộ.
“Đây là...... Một sinh linh Tiên Thiên mạnh mẽ!”
Vẻ mặt Xích Minh đầy ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Y Nha từ trên xuống dưới, hắn ta có thể xác định, sinh linh vừa mới ra đời này còn chưa bắt đầu tu hành, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong thân thể bé xíu đã đạt tới thập cảnh!
Vô cùng hiếm có chuyện vừa sinh ra đã ở thập cảnh, ai cũng biết, Tiên Thiên Thần Ma được sinh ra trong hỗn độn, lúc mới đầu chỉ có thực lực ở cửu cảnh, các loại sức mạnh to lớn trong thời kỳ sau có được thông qua việc vất vả tu hành.
“Tên nàng là Kỳ Tích.”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm thản nhiên, kéo Y Nha ra khỏi mặt, ngay từ đầu hắn đã đánh giá qua thiên phú của Y Nha, sau quá trình nuôi dưỡng bằng khí hỗn độn vô tận của hắn, nàng vừa ra đời đã có thể là Thiên Tiên thập cảnh cũng nằm trong dự đoán.
“Vị này là Xích Minh thúc thúc, chào hỏi đi nào.”
Tuy Y Nha sở hữu sức mạnh to lớn, nhưng nàng vẫn là một tờ giấy trắng, chưa hiểu sự đời.
“Xin chào Xích Minh thúc thúc, con là Kỳ Tích, người gọi con là Y Nha cũng được luôn.”
Y Nha ngước khuôn mặt nhỏ bé lên, nói với giọng sữa non nớt, hết sức ngoan ngoãn, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn trộm Bạch Đông Lâm, lộ ra vẻ mặt rục rịch manh động.
“À, xin chào Y Nha.”
Ánh mắt Xích Minh tỏa ra thần quang sáng rực, nhưng vẫn không thể nhìn thấu gót chân của Y Nha, nàng không khớp với hết thảy sinh linh mà hắn đã biết.
“Y Nha, bây giờ ta đang dạy cho con biết những lễ nghi cơ bản của con người, điều đầu tiên, sinh linh trí tuệ chắc chắn phải mặc quần áo, bất cứ lúc nào cũng không được để người khác thấy con trần truồng.”
Lúc này, Y Nha đang được bao phủ trong ánh hào quang, tuy có thể che đậy thân thể, nhưng đây không được coi như quần áo.
Bạch Đông Lâm nói xong thì vươn tay nhấn vào một hạt Đại Thiên cách đó không xa, rồi lập tức thu tay lại ngay, Tinh Hải trải dài trăm triệu năm ánh sáng đã được nắm trong không gian của lòng bàn tay.
Vài sợi tóc xõa xuống, bắn vào Tinh Hải trong lòng bàn tay và bay tới bay lui, liên kết vô số ngôi sao và thiên thể lại với nhau. Nung chảy, nén lại, trong chốc lát thế giới bên ngoài đã trôi qua một vạn năm kể từ khi lòng bàn tay bị đóng băng trong thời không, một chiếc váy nhỏ được ngưng tụ từ những vì sao vô tận chậm rãi bay ra và tự động mặc vào người Y Nha.
“Ê a


đẹp quá đi! Cảm ơn phụ thần đại nhân!”
Y Nha nhìn chăm chú chiếc váy lấp lánh và cực kỳ yêu thích, tuổi còn nhỏ mà đã thức tỉnh bản năng phụ nữ rồi.
“Ha ha, không ngờ Bạch huynh không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn khéo may vá nữa.”
Xích Minh trêu đùa một câu và thầm đánh giá tính phòng ngự của chiếc váy này trong lòng, phát hiện mình phải chém ra ba kiếm mới có thể phá vỡ nó, hắn ta lại được chứng kiến sự hùng mạnh của Bạch Đông Lâm thêm lần nữa, chỉ vài sợi tóc mà có thể làm được tới trình độ này.
“Y Nha, lần đầu gặp mặt, Xích Minh thúc thúc cũng tặng con một món quà nhỏ này.”
Xích Minh lật tay lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh lam, thu nhỏ nó lại bằng kích thước của một que diêm, rồi đặt nó vào bàn tay nhỏ nhắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận