Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 54: Bỏ thuyền lên bờ

Khói xám cũng không về lại hộp đồng xanh, mà lượn lờ khắp nơi, hệt như đang tìm kiếm gì đó. Không lâu sau sương mù đã tới được chỗ trung tâm của Thương Lam. Đây là một không gian vừa phải, chi chít những tấm bia khắc chữ phức tạp, tất cả đều nối liền với một khối cầu màu bạc nằm ở trung tâm.
Khối cầu bạc chính là trung tâm năng lượng của số hiệu Thương Lam, là bộ phận quan trọng nhất của nó, cũng là chốn được phòng ngự kín đáo nhất.
Không ngờ sương xám lại đột phá, tiến vào dễ dàng như vậy.
Sương xám quấn lấy trung tâm năng lượng, quanh quẩn không ngừng, hệt như đang cảm ứng gì đó chứ không động thủ ngay.
Qua thời gian chưa tới một chén trà, sương xám hệt như cảm nhận được gì đó, quay cuồng dữ dội một lúc rồi lập tức tiến vào trong quả cầu màu bạc.
Ánh sáng đen rồi trắng cứ không ngừng hiện ra trên mặt quả cầu bạc. Tuy là trung tâm năng lượng rất quan trọng, nhưng bản thân nó không hề có sẵn khả năng phòng hộ, nên cuối cùng ánh sáng trắng tắt mất, hoàn toàn hư hại.
“Khặc khặc khặc…”
Sương xám bật ra một tràng cười quái dị, sau đó nó về lại trong hộp đồng xanh ở khoang thuyền. Một phần hoa văn nữa trên hộp đồng xanh sống lại, hơi vặn vẹo, tà ác, khủng bố.
Ngay giây phút trung tâm năng lượng bị phá hủy, minh văn được khắc trên toàn thân số hiệu Thương Lam lóe lên một lúc rồi cuối cùng tắt hẳn, tốc độ của nó chậm lại, mãi đến khi bất động hoàn toàn.
Toàn bộ số hiệu Thương Lam cũng lập tức rơi vào màn đêm, xung quanh truyền tới tiếng thét chói tai sợ hãi. Con người trời sinh có sự sợ hãi với bóng đêm, đặc biệt là khi họ biết xung quanh còn có thứ khủng bố cắn nuốt linh hồn đang ẩn nấp.
Không ít người lập tức sợ hãi đến mức mất hết lý trí, la khóc kêu loạn.
May mà một lát sau, ngọn đèn lại sáng lên một lần nữa. Đây là nguồn năng lượng dự trữ đã được khởi động.
Tiếc thay, nguồn năng lượng này rất yếu ớt, căn bản không thể khởi động số hiệu Thương Lam khổng lồ, chỉ có thể duy trì một ít công cụ sử dụng thiết yếu.
Ngọn đèn sáng lên lần nữa, đám người đang sợ hãi từ từ tỉnh táo lại.
Thuyền trưởng Vương Lục Phi bận đến sứt đầu mẻ trán. Hắn ta dẫn đội hộ vệ đi lục lọi khắp Thương Lam mấy lần, nhưng không phát hiện được chút tung tích nào của hung thủ, chỉ có liên tục phát hiện ra thi thể. Chúng giống y như đúc của tối hôm qua, đều là bị cắn nuốt linh hồn mà chết.
Khiến cho trung tâm năng lượng của Thương Lam bị phá hủy trong phút chốc. Sắc mặt Vương Lục Phi trắng bệch, thầm nghĩ đối phương là muốn đuổi tận giết tuyệt!
Suy nghĩ của hắn luân chuyển. Bên trên số hiệu Thương Lam vẫn còn một quả trung tâm năng lượng dự bị, nhưng muốn đổi trung tâm phải mất ít nhất phải ba ngày.
Chưa kể đối phương có thể đột phá không gian trung tâm được phòng vệ nghiêm ngặt nhất Thương Lam dễ như trở bàn tay, dù họ có thay nó thì cũng còn nghĩa lý gì đâu. Đối phương vẫn có thể dễ dàng hủy hoại trung tâm năng lượng. Chỉ có tìm ra nó chứ rõ ràng đối phương đang xem số hiệu Thương Lam giống một trường săn.
Giữ được mạng đã rồi tính, đợi cứu viện tới rồi họ sẽ đoạt lại số hiệu Thương Lam.
Thuyền trưởng Vương Lục Phi tiếp tục dẫn đội tìm kiếm, hy vọng có thể phát hiện được manh mối gì, trong lòng cũng đã ra quyết định xong. Nếu như tối nay họ vẫn không phát hiện được tung tích của đối phương, ngày mai trời vừa sáng họ sẽ bỏ thuyền lên bờ.
Tuy là Nộ Giang rộng lớn, nhưng số hiệu Thương Lam cũng không cách bờ quá xa, chỉ chừng mười mấy dặm thôi. Với bản lĩnh của tu sĩ, chuyện này không tốn bao nhiêu sức lực.
Trong lòng Vương Lục Phi cũng rõ ràng, rằng đến rạng sáng ngày mai, số người chết tối nay sẽ được phơi bày, dù hắn ta không nói, những tu sĩ kia cũng sẽ tự bỏ thuyền lên bờ.
Lúc này họ còn chưa đi là một vì vẫn còn tâm lý gặp may, cảm thấy mình sẽ không phải người tiếp theo, hai là vẫn chưa ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề.
Nếu xảy ra chuyện như hành khách bỏ thuyền lên bờ, danh dự của thương hội bọn họ sẽ bị tổn hại cực lớn, không ai lại đi để ý thương hội không tạo cảm giác an toàn thế này cả.
Mà bản thân hắn ta là người phụ trách chính, có thể nói tiền đồ mù mịt, còn phải chịu sự trừng phạt từ thương hội.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Vương Lục Phi sầm xuống, hắn ta càng cố gắng tìm kiếm hơn nữa.
Trên boong tàu số hiệu Thương Lam.
Từng thi thể bị cắn nuốt linh hồn được xếp hàng thật chỉnh tề. Vương Lục Phi thấy sắc trời từ từ sáng lên, trên mặt là vẻ lụi bại.
Cuối cùng hắn ta cũng không tìm được hắc thủ sau màn.
Chuyện đã tới nước này rồi, nghĩ thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì, hắn ta bèn ra lệnh cho phó thuyền trưởng hai bên: “Thông báo với tất cả hành khách, nhân viên công tác, trung tâm năng lượng của số hiệu Thương Lam đã bị hủy. Thực lực hắc thủ sau màn cường đại, hung ác, độc địa, lạ thường, vẫn hoàn toàn không có tung tích. Tất cả nhân viên chuẩn bị bỏ thuyền lên bờ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận