Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1885 - Tiến sĩ Trần mỉm cười (1)

Khủng bố!
Đại khủng bố!
Chỉ cần thả những quái vật này ra, vô số sinh linh trong vùng đất Hôi Tịch sẽ bị hủy diệt hầu như không còn gì, cánh cổng Vĩnh Hằng với danh xưng vĩnh viễn không bao giờ có thể đổ vỡ cũng sẽ sụp đổ ầm vang thôi!
Răng rắc!
Một cái đầu dị dạng toàn thân sặc sỡ do tiên kim luyện thành, nguy nga vô lượng, còn khổng lồ hơn cả đoàn siêu tinh hệ lại bị thay đổi khái niệm kích cỡ, hóa thành tro bụi trong sự vuốt ve của hai ngón tay.
Bạch Đông Lâm xoa đầu ngón tay, vẻ mặt ghét bỏ giống như muốn búng tro tàn của thi hài.
Tàn thi dưới chân kéo dài tới cuối tầm mắt, căn cứ khổng lồ ẩn nấp trong tường kép thứ nguyên đã biến thành một vùng phế tích, ở trong nháy mắt hóa thành hư vô trống rỗng dưới sự cắn nuốt của hắc quang.
"Kỳ quái."
"Căn cứ thí nghiệm mà người siêu thoát để lại rốt cuộc bị giấu ở đâu thế? Vì sao tìm hoài vẫn không thấy chút tung tích nào..."
Trong khoảng thời gian này, hắn hối hả ngược xuôi, dấu chân dẫm gần nửa Nhất Diệu cấm vực, sở nghiên cứu Tai họa đen tối bị tiêu diệt đã có mấy vạn.
Mà sở nghiên cứu của tiến sĩ Trần thì cũng gặp được không ít, như được ghi chép trong truyền thuyết, sự tồn tại của nơi này không có ác ý gì đối với hắn, vì vậy hắn không có phá hủy nó, chỉ đọc số liệu thí nghiệm được bảo tồn trong đó.
Nhưng vẫn không thể tìm ra được bất kỳ tin tức hữu dụng nào về căn cứ mà người siêu thoát để lại.
"Điều duy nhất có thể xác định là, bất luận Tai họa đen tối hay là tiến sĩ Trần, phòng thí nghiệm mà bọn họ vứt bỏ đều nằm trong Nhất Diệu cấm vực."
"Nhất Diệu cấm vực, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vốn lấy thủ đoạn của người siêu thoát, hành cung chỗ ở của bọn họ tuyệt đối không phải muốn vào là có thể vào được, thậm chí có khả năng nó căn bản không tồn tại trong hiện thế, khó có thể nhìn thấy."
Bạch Đông Lâm cau mày, trong mắt hiện lên vẻ khó xử. Tuy sau khi giết chóc trắng trợn thì hiện giờ hắn đã kiếm được đầy bồn đầy bát, nhưng chính hắn đều phải thừa nhận bản thân mình lòng tham không đáy, không đạt được mục tiêu lấy đi số liệu thí nghiệm của người siêu thoát, trong lòng thực sự rất khó chịu.
"Vạn tộc và Tai họa đen tối, thậm chí cả nghiên cứu liên quan đến sự vật mới sinh ra của vùng đất Hôi Tịch, lượng tin tức ẩn chứa trong những số liệu này tuyệt đối vượt xa tưởng tượng, nếu như cắn nuốt toàn bộ chúng, chiều sâu tin tức của ta..."
Bạch Đông Lâm lấy lại bình tĩnh, vẫn chưa cam lòng từ bỏ. Tốc độ thời gian trôi qua của nơi này chậm hơn vùng đất Hôi Tịch chậm một vạn lần, càng là gấp 100 triệu lần chư thiên vô tận - nơi bên ngoài khu vực trấn áp cánh cổng Vĩnh Hằng, hắn không có thời gian để do dự lãng phí, tùy ý lựa chọn một phương hướng rồi mau chóng đuổi theo.
Hắn hạ quyết tâm, cho dù phải lật tung cả cái Nhất Diệu cấm vực, cắn nuốt đến gần như không còn gì cũng phải tìm được nó.
"Ồ?"
Vừa rời đi không bao lâu, Bạch Đông Lâm đột nhiên ngừng lại, chợt quay đầu nhìn về phương xa, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
"Luồng dao động này là..."
Sự tình xảy ra khác thường tất có điều kỳ lạ!
Vẻ nghi hoặc trong mắt lập tức bị hưng phấn thay thế, dưới chân giẫm mạnh một bước, thời không nổ tung, thân hình vỡ tan như ảo ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên ngoài mấy trăm hằng niệm.
Sức mạnh hủy diệt mà cực tốc kinh khủng mang đến trực tiếp xé ra một vực sâu đen kịt rất lâu không thể khép lại ở giữa thời không.
"Chính là chỗ này!"
Bạch Đông Lâm mắt sáng như đuốc, nhìn quét qua lại hư vô trước mặt, bình thường không có gì lạ, không gian duy độ, tầng tầng thứ nguyên, thời không cùng với tin tức tầng chót, đến cả vùng huyễn tưởng được ký thác vào hiện thực, mỗi một ngõ ngách đều được bày ra trong tầm mắt.
Tuy không nhìn ra chút dị dạng nào, nhưng luồng dao động khiến tim hắn phải đập nhanh là thật không phải giả.
Có lực lượng thần bí không biết nào đó đang kêu gọi hắn.
"Thú vị!"
"Đột nhiên xuất hiện loại vật này... là có chuyện gì xảy ra sao?"
"Như vậy, sẽ là ai trong số các ngươi đây?"
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, bàn tay chậm rãi co cụm, Tuyền Qua Chư Thiên trong cơ thể bắt đầu cháy hừng hực, sức mạnh to lớn vô ngần ẩn mà không phát, một luồng khí tức như tơ rơi xuống, đại lục vô biên phía dưới bị chém ra một khe rãnh đen kịt dài gần trăm hằng niệm.
"Phá!!"
Oành oành--
Bạch quang sáng chói cắt ngang trời cao, thời không của Nhất Diệu cấm vực đều bị cú đấm này thúc đẩy rung lắc kịch liệt, rất nhiều sở nghiên cứu đều kéo vang cảnh báo, tiến vào trạng thái đề phòng tối cao, ánh mắt huy hoàng nhìn quét thiên địa, muốn bắt đầu nguồn hủy diệt, tất cả những thứ này chỉ là chút dư âm tản ra mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận