Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1951 - Kiểu tiếp xúc thứ ba (2)

Ầm!
239 nhảy vọt lên không trung, mặt đất bị giẫm ra một cái hố to, tốc độ của gã cực nhanh, còn liên tục kéo ra vài cái bóng ảo, hai cánh tay giang rộng, mỗi tay nắm chặt một thanh vonfram, giữ chắc tất cả những thanh gậy có uy thế đáng sợ ấy, lòng bàn tay thậm chí còn không hề rung lên dẫu chỉ một chút.
“Há há, trả lại cho các ngươi!”
Ngửa người ném ra, mười thanh vonfram thế năng nguyên bản không thay đổi, lại được gia trì một nguồn lực khổng lồ đáng sợ, xé rách Hư Không, giáng xuống mười thành phố siêu đô thị của rất nhiều đại lục.
Oành đùng đùng!!
Đám mây hình nấm từ từ bốc lên, núi lửa phun trào, cả đại lục bị dịch chuyển đi vài centimet, dưới một đòn này, mấy trăm triệu người dân ở Lục Tinh bị sóng xung kích xé tan thành từng mảnh vụn.
“Xong rồi! Xong rồi!”
“Đây là ma quỷ đến từ địa ngục! Lục Tinh xong đời rồi.....”
“Không! Chưa xong đâu, chúng ta vẫn còn vũ khí cuối cùng kia mà!”
Tít tít!!
Hàng ngàn đầu đạn hạt nhân, tương đương với việc tích lũy hàng chục nghìn tỷ, được phóng đi từ khắp nơi trên thế giới.
Sắc mặt tất cả các lãnh đạo trở nên trắng bệch, khuôn mặt đầy tuyệt vọng, cho dù có giết chết được con quái vật này, nhưng Lục Tinh cũng coi như triệt để tàn đời, nền văn minh sẽ bị hủy diệt, quay về thời kỳ đồ đá.
“Ồ? Thú vị đấy!”
“Một nền văn minh thấp kém còn chưa đến cấp một lại cất giấu thứ vũ khí có thể so sánh với cấp hai, ừm, dưới tình huống chồng chất vô hạn, thậm chí có thể đe dọa đến sinh linh ngũ cảnh.”
“Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là kẻ ngũ cảnh này là một thằng ngu, không tránh không né, ở yên đó mà nghênh đón công kích.”
239 lắc đầu cười, trên lý thuyết, nếu một tu sĩ nhất cảnh đỉnh phong dùng thủ đoạn lẩn trong đám đông để ám sát, có thể khiến cho trật tự của ngôi sao này hoàn toàn tê liệt.
Còn với tu sĩ nhị cảnh, linh giác có thể cảm nhận trước mối đe dọa của vũ khí quy mô lớn và thoát khỏi phạm vi tấn công bằng tốc độ cực nhanh.
Đây là nhược điểm của nền văn minh khoa học kỹ thuật, tuy rằng đối với tập thể sẽ có lợi ích rất lớn, nhưng với cường giả đơn độc thì lại rất khó tìm được cách ngăn chặn, chỉ có sau khi đạt đến nền văn minh cấp sáu thì mới có thể loại bỏ nhược điểm này.
Sức hủy diệt của đạn hạt nhân đến từ sức nóng ánh sáng, sóng xung kích và phóng xạ khủng khiếp, cũng chính là sự tàn phá của các phân tử lên gốc carbon gen của sinh mệnh.
Tu sĩ lục cảnh đã có thể sử dụng thiên địa pháp tắc, cấp bậc sinh mệnh có bước nhảy vọt, có cả vạn cách thức để tránh thoát những đòn công kích này, đơn giản nhất chính là dung nhập vào trong pháp tắc.
Nhưng 239 không lựa chọn làm như vậy, mà gã dùng sức mạnh pháp tắc để bao phủ bề mặt nội tạng, biến nó thành một mặt kính trong suốt như lưu ly, sau đó há to miệng, từ đó tràn ra một luồng sức mạnh hấp thụ đáng sợ.
Vạn dặm mây xanh, cũng như hàng ngàn đầu đạn hạt nhân phi nước đại về phía trước, toàn bộ đều bị 239 nuốt vào trong bụng.
“Tên điên! Tên điên!”
“Tên quái vật này! Gã muốn làm gì vậy!?”
Cảnh tượng kinh khủng hãi hùng như vậy hoàn toàn trái với lẽ thường, đông đảo chuyên gia tinh nhuệ đã từng tưởng tượng ra vô số phương pháp mà 239 có thể sử dụng để đối kháng lại, nhưng trong đó tuyệt đối không hề có việc nuốt chửng đầu đạn hạt nhân thế này.
Bùm!!
Một tiếng động trầm đục vang dội, đầu đạn hạt nhân trong cơ thể 239 đã nổ tung, cả thân thể đỏ bừng phồng to thành một quả bóng tròn trịa, sau đó lại co rút vào hệt như cao su, chẳng mấy chốc gã đã khôi phục lại hình dạng cũ.
“Hề hề, làm gì đấy?”
Trong cái miệng to lớn ngập ngụa máu của 239 có một luồng sáng cực kỳ chói mắt bùng lên, sau khi sức mạnh hủy diệt bị dồn nén tột độ, thậm chí còn mơ hồ xé nát Hư Không.
Răng rắc——
Cột ánh sáng chói lóa phóng ra từ miệng 239 đi thẳng vào trong Tinh Không, gã cúi đầu, đứng tại chỗ xoay người, cột ánh sáng lập tức cắt ngang Lục Tinh.
Lục Tinh giống như một quả cam bị cắt mất một miếng, kế đến, cái nắp ấy bị nhấc thẳng lên trời cao, để lộ vết cắt nhẵn nhụi đỏ sẫm, làm hiện ra hình dáng thủy tinh lưu ly.
“Chả có gì thú vị.”
“Ta chơi chán rồi.”
Khóe miệng 239 phả ra một luồng khói xanh, nét mặt chán ngắt, hành vi lúc này của gã hoàn toàn không khác gì với việc một người lớn lại đi chơi trò chơi của trẻ con là đốt kiến cả.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của người dân ở Lục Tinh, toàn thân 239 phình ra như một cái túi lớn, sau đó vỡ tan tành, từng cái bóng đầy máu me văng ra, bay đến khắp mọi nơi trên mặt đất.
Giết chóc ập tới, bầu trời đêm biến thành màu đỏ tươi.
Ba ngày sau, hơn tám tỷ người ở Lục Tinh gần như đều chết và bị thương, số người sống sót còn chưa đầy một trăm nghìn, họ trốn sâu trong hang động dưới lòng đất, hệt như những con chuột tuyệt vọng, kéo dài hơi tàn, lo lắng bản thân không chịu nỗi thêm ngày nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận