Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 549: May mắn nhỏ

“Món đồ này, xem ra rất hợp với mình, xui xẻo cái gì, chỉ là không quá đáng sợ, chẳng phải chỉ là tiếp thêm năng lượng cho mình sao?” Dòng suy nghĩ của Bạch Đông Lâm đang tưng bừng, trong chớp mắt đã lóe lên, rất nhiều lợi ích nhận được khi sử dụng chiếc nhẫn này. Hai cái thiên phú của hắn, hoàn toàn hợp với chiếc nhẫn này!
“Lưu Lãng Đế, người yên tâm mà đi đi, vật này sau này giao cho ta bảo quản, ha ha, chỉ có chết mới đổi chủ, may mắn nhỏ, sau này mi không cần đổi chủ nữa rồi!”
Bạch Đông Lâm nén sự vui sướng trong lòng, giơ tay cầm ngọc bài trên không, tấm địa đồ này cũng rất quý giá.
Từ trí nhớ của Già Lầu Kiệt, hắn được biết rằng bảo vật trong truyền thuyết mà hắn đến Trấn Ma Thần Điện để tìm kiếm, chính là tấm địa đồ này.
Đó cũng là một tấm ngân phiếu khống mà Mi Hồng Anh mở cho hắn, tiếc là ngay cả khi không chết trong tay hắn, dựa vào khả năng của bọn họ, cũng không thể lấy được tấm địa đồ này.
Vùng chư thiên vạn giới Quy Khư, chứa đầy bảo bối vô tận, nếu như Lưu Lãng Đế dự đoán không tệ.
Thì sau này hắn chắc chắn sẽ thường xuyên đến thăm.
Vào lúc này đây, bí cảnh cũng đã kết thúc viên mãn, Bạch Đông Lâm thu được không ít, vô cũng thỏa mãn.
Chỉ cần chờ Trấn Ma Thần Điện đưa bọn họ ra ngoài thôi.
Trong không gian màu bạc, ngay cả thời gian cũng trôi qua một cách mơ hồ.
Cho đến khi phần truyền thừa còn lại kết thúc, Bạch Đông Lâm cũng không thể về trước, chỉ có thể ở trong không gian màu bạc chuyên tâm tu luyện.
Khi hắn mở ra Linh Khiếu tàng ẩn lên đến 10.000, đã nửa năm lại lặng lẽ trôi đi, cuối cùng trong không gian màu bạc yên tĩnh cũng có thay đổi rồi.
Một làn sóng dao động quét qua, Bạch Đông Lâm ngay lập tức bị đá ra ngoài, tầm nhìn của hắn được khôi phục, đã về lại trên ngai vàng Đại Nhật.
Bốp bốp bốp!
Ngân Đồng đang nằm nghiêng trên ngai vàng Đại Nhật, khẽ vỗ tay chào mừng, đôi mắt Ngân Đồng chậm rãi quét qua đám đông.
“Ha ha ha, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, tốt lắm, chín phần thừa kế của Lưu Lãng Đế, đến ngày hôm nay hiện tại đều đã chọn được chủ.”
Ngân Đồng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, trong lòng cũng kinh ngạc trước màn trình diễn của những thiên tài yêu quái sinh ra trong thời đại đỉnh sóng này, lại còn 14 người sống sót!
Tức là đã dư vài người đáp ứng điều kiện thừa kế.
So với trước đây, đến cả chuyện đáp ứng yêu cầu kế thừa còn chẳng có,
Trong lòng hắn thậm chí có chút nghi ngờ, chẳng phải lúc đầu Lưu Lãng Đế đã tính toán cả rồi sao, những di sản này đều là đặc biệt chuẩn bị cho đám quái vật thời đại đỉnh sóng.
Hàng trăm triệu năm về trước, Lưu Lãng Đế đã biết thời đại đỉnh phong đến sớm rồi ư?
Ngân Đồng gác lại những suy nghĩ của mình, đứng dậy, nhìn mọi người và tiếp tục:
“Truyền thừa kết thúc, các ngươi cũng đi được rồi, chăm chỉ tu luyện, ta hi vọng các ngươi sẽ không chôn vùi đồ của Lưu Lãng Đế.”
“Tên này còn mấy món đồ dùng, cũng đưa cho các ngươi hết đi, dù gì ta cũng không muốn thấy thứ hắn bỏ lại đâu!”
Trong ánh mắt của Ngân Đồng lóe lên sự ghét bỏ, vẫy tay màu bạc về phía đám người, Bạch Đông Lâm chỉ cảm thấy thời không gian đảo ngược, ngã xuống ngai vàng, lập tức rời xa một góc tinh hà.
“Chỗ này là…”
Bạch Đông Lâm ngơ ngác, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, bọn họ bị Ngân Đồng ném ra không gian bên ngoài, cũng chính là “Sa Hải tuyệt cung”, nơi mà lúc đầu hắn đi vào tiến hành khảo hạch bên ngoài.
Độc Nha Miểu Miểu, Kiếm Phi Kiếm, Liệt Không, Ngộ Phàm…
Quả nhiên, không có kẻ nào chết. Ánh mắt Bạch Đông Lâm khẽ lóe lên, phớt lờ đám người vẫn chưa hoàn hồn, bước ra ngoài và theo từng chút cảm ứng lên đỉnh Tuyết Sơn.
“Bàn Đá, ta đến báo ơn, đi với ta!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm lộ ra nét cười, bàn tay đưa ra trong làn gió, nắm lấy Bàn Đá rồi nhét nó vào thế giới bản nguyên Tử Triệu.
“Còn thứ này, cũng đem theo luôn cho rồi.”
Bàn tay lại đưa vào không gian, bắt lấy một cái hộp bằng đồng, nhanh chóng lui về.
Hừ!
Bạch Đông Lâm cảm giác hai bên tai nổ vang, như có một đôi mắt bạc nhấp nháy đang trừng hắn, sau đó trước mắt tối sầm lại, khi ánh sáng quay trở về, hắn đã xuất hiện ở trong một khu rừng rậm.
Hơ hơ, đúng là keo kiệt, chẳng phải đã nói toàn là một vài thứ chướng mắt à?
Bạch Đông Lâm bĩu môi, áng chừng do hộp đồng trên tay, lại rút Bàn Đá ra, ném xuống đất.
“Ra đi, có phải ta đã nợ ngươi hai lần không?”
Bàn Đá im lặng trong chốc lát, khẽ run lên, một vệt sương trắng từ từ toát ra, quanh quẩn trong không trung, hội tụ thành một viên quang cầu lơ lửng trên không, phả ra một ánh sáng dịu nhẹ.
“Thanh niên, ngươi rất thông minh!”
Một giọng nữ lanh lảnh phát ra từ quang cầu.
Bộp! Ngón tay Bạch Đông Lâm búng cái nhẹ, không khí bùng lên sôi trào, một cơn sóng lập tức đánh bay quang cầu.
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận