Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 616: Ông lão câu cá

Phạm vi hoạt động cũng không lớn, nhưng trong phạm vi nghìn dặm quanh đây vốn chẳng có người ở, chỉ có các yêu thú hung mãnh mà thôi. “Một tiểu cô nương không có tu vi lại đi hái nấm một mình trong rừng rậm – nơi khắp nơi đều có yêu thú. Nhìn ở mặt nào cũng thấy kỳ lạ.”
“Anh anh anh!”
Tiểu hồ ly thấy Đông Lâm không nổi nóng thì thở phào một hơi, cẩn thận từng ly từng tí bỏ hai cái chân trước xuống và chạy tới trước mặt hắn, ngửa đầu giải thích.
“Ha ha, ta biết ngươi không gạt ta. Nếu không ta đã ăn thịt người từ lâu rồi.”
Lúc tiểu hồ ly vô tình gặp tiểu cô nương kia, nó vẫn chưa nhận được ngọc bài Thiên La, nếu không ngờ cũng chẳng phải rắc rối như vậy. Lúc tiểu hồ ly làm ngọc bài Thiên La nhận chủ mới bị Thiên La thu được hình ảnh không trọn ven kia.
Trước kia, lúc tiểu hồ ly chưa mở linh trí đã vô tình gặp tiểu cô nương hái nấm trong rừng rậm. Cả hai rất hợp nhau, cùng chơi rất vui vẻ, mệt rồi thì nằm trên bãi cỏ. Tiểu cô nương đã trò chuyện với tiểu hồ ly và có nhắc tới một chuyện cũ.
Tiểu cô nương kia nói rằng có một lần ra ngoài hái nấm, trên đường về nhà đã bị lạc. Trong lúc mơ mơ màng màng, chẳng hiểu sao lại đi tới một bờ vực, dưới vách đá sâu là một hồ nước xanh lam, sóng cuộn trào mãnh liệt.
Trên bờ hồ có một ông lão râu tóc bạc trắng như tuyết đang ngồi khoanh chân, trên tay là một chiếc cần câu màu xanh ngọc bích. Hình như người này đang câu cá. Ông lão cười gọi tiểu cô nương lại gần và hỏi xin chút nấm về nấu canh cá.
Con cá kia có hình dáng rất kỳ lạ, toàn thân được phủ bởi lớp vảy lấp lánh ánh vàng, thân hẹp dài. Trên đầu nó còn có hai cái sừng, hai bên mép là hai cọng râu rất dài, dưới bụng còn có móng nhọn. Canh cá kia rất thơm, uống vào ấm cả người. Từ đó về sau, mỗi khi tiểu cô nương ra ngoài hái nấm là lại gặp ông lão câu cá. Người này rất tốt bụng, lần nào cũng mời tiểu cô nương ăn canh cá ngon tuyệt.
Đây là những hình ảnh mà Thiên La trích xuất được từ trí nhớ mơ hồ của tiểu hồ ly. Đây cũng là tin tức duy nhất liên quan tới cá rồng mà họ thu thập được.
Bạch Đông Lâm không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của tiểu cô nương. Một đứa trẻ người phàm có thể miêu tả hình dáng đặc biệt của cá rồng một cách cặn kẽ như vậy, chỉ có thể là từng nhìn thấy mới biết được.
Cường giả trên thế giới này có mặt ở khắp nơi, một hai người có tính cách kỳ lạ cũng là chuyện bình thường. Khả năng cao, ông lão câu cá này chính là cao nhân ẩn thế.
“Dùng cá rồng để nấu canh nấm, hơn nữa còn không phải một lần hai lần. Ông lão này thật sự không đơn giản!”
Có lẽ, đây là chìa khóa phá giải duy nhất để hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ thí luyện. Bạch Đông Lâm phải tìm hiểu tới cùng, đi gặp ông lão câu cá này một lần.
“Anh anh anh.”
Tiểu hồ ly đứng thẳng lên, hai chân trước chụm lại đưa tới trước mặt hắn. Trên mặt nó tràn ngập vẻ chờ mong, hai mắt lóng la lóng lánh.
“Ấy! Nhóc con này, sao ngươi lại không tin ta chứ? Ta còn cần lừa gạt ngươi sao?”
“Anh!”
Bạch Đông Lâm lườm nó một cái, giơ tay lên ném ra một cái dây chuyền trữ vật. Cái dây chuyền này đeo thẳng vào cổ của tiểu hồ ly. Trong cái dây chuyền này chứa một phần mười phương linh dịch, đủ để đổ đầy hai trăm bình. Đó chẳng qua chỉ là một chút linh dịch hoàng cấp hạ phẩm cấp thấp mà thôi, chẳng đáng mấy đồng tiền.
Ý niệm của tiểu hồ ly chui vào trong dây chuyền, khi thấy một đống linh dịch thì hưng phấn bổ nhào tới lấy một ít cho vào bụng. Nó thoải mái nheo cặp mắt lại, bộ lông trắng như tuyết mơ hồ lại đỏ lên, mùi thơm kỳ lạ tản ra từ cơ thể tiểu hồ ly càng nồng nặc hơn.
“Anh anh anh!”
Tiểu hồ ly cảm kích bái lạy Bạch Đông Lâm, sau đó lảo đà lảo đảo quay về hang ổ của nó. Tâm thần của hắn khẽ động, ánh sáng lưu chuyển trong mắt. Vừa rồi, ở phần ấn đường của tiểu hồ ly loáng thoáng có một tia khí đen. Bạch Đông Lâm nhíu mày. Lúc trước không hề có thứ này, từ lúc hắn đưa dây chuyền cho tiểu hồ ly thì hiện tượng này mới xuất hiện.
Bạch Đông Lâm giơ tay lên vẫy một cái, tiểu hồ ly bị bắt trở lại ngay lập tức. Hắn đặt nó trên hai đầu gối.
“Anh?”
Tiểu hồ ly ngửa đầu nhìn Bạch Đông Lâm với ánh mắt nghi ngờ. Năng lượng dư thừa của linh dịch đang bùng nổ trong người khiến ý thức của nó hơi mơ hồ.
“Nhóc con, ngươi đúng là may mắn khi gặp được người tốt như ta đấy.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng mềm mại của tiểu hồ ly, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.
“Vừa khéo, ta sẽ lấy ngươi ra để thử nghiệm bản lĩnh mà gần đây mới lĩnh ngộ được.”
Bạch Đông Lâm lấy ra một miếng đồng tinh khiết, ngọn lửa Tử Kim hiện lên và hoà tan nó chỉ trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận