Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 930: Một vòng tuyết trắng

Thị lực Thanh Điểu rất tốt, dường như trong một phần vạn khoảnh khắc, nó đã nhìn thấy một vòng tuyết trắng. Ừm, thực sự là khá trắng.
Ngày lúc Thanh Điểu đang sững sờ, Bạch Đông Lâm mặc áo choàng đen chậm rãi mở lòng bàn tay ra, vài quả Bom Nguyên Sơ hiện ra.
“Bạo nổ!”
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng thì thào, tiếng nổ khủng bố lại xuất hiện!
Vụ nổ dữ dội, còn kinh hoàng hơn vụ trước, ngay lập tức quét qua mọi thứ, kẻ đầu tiên chịu trận chính là những mảnh thần hồn yếu ớt không thể chịu được kia của Dị tộc, nháy mắt bị xóa sổ không còn một mảnh.
Rống!!!
Chính hắn ta!
Hắn ta là hung thủ!
Bằng trực giác, ngay lúc nhìn thấy Bạch Đông Lâm, Thanh Điểu đã chắc chắn hắn chính là hung thủ gây ra vụ thảm sát ở Dực Thần Cung.
Thanh Điểu điên cuồng giãy dụa, xuyên qua ánh sáng hủy diệt đang dâng trào, vươn tay về phía Bạch Đông Lâm muốn chộp lấy hắn, nhưng tiếc là vẫn muộn hơn một bước.
Bạch Đông Lâm vốn đang tươi cười, dưới ánh sáng hủy diệt vô tận, hắn hóa thành hư vô, triệt để tử vong!
“Không!!”
Thanh Điểu tức giận trừng lớn hai mắt, lửa giận trong lòng không có chỗ nào trút bỏ, điên cuồng gầm thét.
“Không! Hắn ta vẫn chưa chết! Làm sao một người không có lý do lại đi tìm cái chết chứ? Để loại bỏ bằng chứng có có thể chống hắn ta, hắn ta đã tự sát trước?!”
Điều này không hợp lý chút nào.
Sau một lúc điên cuồng, Thanh Điểu mới khôi phục lý trí, vừa rồi nó đã nhìn thấy khuôn mặt đối phương, chỉ cần có tin tức này nhất định sẽ tìm được!
Hả? Làm sao có thể!?
Đồng tử sắc bén của Thanh Điểu mãnh liệt co rút lại, nó lục tung mọi ký ức của mình nhưng không tìm thấy khuôn mặt của đối phương, vừa rồi nó đã thấy rõ ràng, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mảng đen kịt mơ hồ.
Dường như bị che đậy, dường như bị xóa.
“Là ý chí! Ý chí thật kinh khủng!”
Sắc mặt Thanh Điểu trầm như nước, nó hiểu ra tất cả các thông tin đều bị gián đoạn, đối phương dùng ý chí bóp méo sự thật, nó không có khả năng nhớ lại vẻ ngoài của đối phương.
Dường như…
Nó chỉ nhớ kĩ một lầm chạm vào vòng tuyết trắng đó.
Quang mang hủy diệt nguyên sơ lan đi với tốc độ khủng khiếp làm cho tất cả biến mất, đồng thời còn thiêu rụi nốt một chút thận trọng còn sót lại trong lòng người nào đó.
Bạch Đông Lâm không phải sống cũng không phải chết, hắn ở trong một trạng thái kỳ lạ khó hiểu tựa như âm hồn. Ý chí cảm giác toàn bộ chiến trường, thấy sau hai vụ nổ lớn vẫn không bị cường giả Dị tộc chú ý tới, ngọn lửa hăng hái liền nhen lên trong lòng hắn.
“Ta cần điểm cống hiến và vô vàn Thanh Linh khí. Mặc dù làm như vậy sẽ bỏ mất cơ hội nuốt máu thịt chuyển hóa thành năng lượng nhưng hiệu năng tàn sát sẽ tăng cao gấp vô số lần!”
Bạch Đông Lâm hơi nheo hai mắt lại, đôi mắt ánh lên tín hiệu nguy hiểm, cân nhắc giây lát rồi ra quyết định. Mặc dù năng lượng vẫn là thứ hắn cực kỳ khao khát nhưng so sánh hai thứ với nhau, hắn chọn tối đa hóa lợi ích!
“Trồng nấm! Trồng nấm!”
Vù!
Trút ý niệm xuống, chớp mắt định vị phạm vi cả một chiến trường rộng lớn, chiến trường này rộng tới vài trăm nghìn dặm, quân số tham chiến ước tính khoảng chục tỷ, cảnh giới thấp nhất của tu sĩ cũng là thứ năm, thứ sáu, cường giả cảnh giới thứ tám chiếm gần một nửa!
Ầm ầm!
Tình hình trận chiến rất thảm khốc, nơi hai quân giao chiến như thể biến thành một cái cối xay thịt, từng giây từng phút trôi qua đều có rất nhiều sinh linh bị xay nhuyễn.
“Thuật Thần Cấm – Diệt Tuyệt Quang Huy!”
Ở phía hậu phương của Dị tộc, tinh thần của vô số pháp sư liên kết với nhau tạo nên một trận pháp khủng khiếp, thuật Thần Cấm được khởi động kéo theo đó là từng luồng sáng màu xám bắn ra, xuyên qua quang tráo phòng ngự, vượt qua chiến tuyến hừng hực, lu mờ vô số hư không, nhắm thẳng tới phía hậu phương của đại quân Chân Giới.
“Ngự!”
Ý niệm đan cài thành một chiếc lưới lớn kết nối vô số tu sĩ lại với nhau, khí tức giao hòa, năng lượng pháp tắc vờn quanh thông suốt, sóng ý thức chớp mắt trở nên nhất trí.
“Chiến trận Thiên Cẩu Thôn Nhật!”
U u! Gâu!
Một con Thiên Cẩu toàn thân đen nhánh, hai mắt trầm tĩnh chầm chậm đứng dậy, thân nó cao tới một triệu trượng, khí tức hung dữ đáng sợ chớp mắt lan khắp chiến trường.
Nuốt!
Con Thiên Cẩu màu đen há to chiếc miệng như một cái hố đen khổng lồ của nó, xuất hiện một lực hút kỳ lạ, cột sáng màu xám bị ép chuyển hướng, chui hết vào trong cái miệng sâu hun hút của Thiên Cẩu.
“Gâu! Gấu gấu gấu!”
Thiên Cẩu nuốt trọn toàn bộ thuật Thần Cấm, bụng nó lập tức phình to, sâu trong miệng thấp thoáng có ánh sáng đang tụ lại.
Đùng!
Một luồng sáng màu xám đen trông đặc như thể vật thật lao ra khỏi miệng Thiên Cẩu, nó bay đến đâu, mọi thứ biến mất đến đấy, không phân địch ta, chiến trường bị nó cày ra thêm một cái rãnh lớn, quang mang màu trắng xám tỏa ra bốn xung quanh, lớp chắn thứ nguyên vỡ nát.
Choang! Rắc rắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận