Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 58: Đèn đồng thau

Lúc Vương Lục Phi chạy tới khoang chứa hàng, đã có hơn mười tu sĩ vây cái hộp đồng xanh vào giữa. Làn khói cực kỳ lạ thường này không hề chủ động công kích, nhưng những tu sĩ này cũng không dám ra tay trước. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt liên tục nhắc nhở bọn họ, rằng chắc chắn hành động thiếu suy nghĩ sẽ phải chết.
Vương Lục Phi nhìn cái hộp đồng xanh với biểu cảm nghiêm túc. Hắn ta biết rõ chỗ khủng bố của quái vật này, nhưng nếu hắn ta đã dám tới thì tất nhiên có chỗ dựa.
Hắn ta trịnh trọng lấy một cái đèn đồng thau ra. Toàn thân đèn này đầy vết nứt, vết lớn nhất hầu như xuyên hết toàn thân nó, một cảm giác cổ kính đập vào mặt.
Bấc đèn được tạo thành từ vật liệu không biết tên, bên trên bùng cháy một ngọn lửa màu xanh đen to bằng hạt đậu!
Vương Lục Phi rót toàn bộ chân nguyên vào trong đèn đồng thau, ngọn lửa màu xanh đen bốc lên hừng hực.
Hắn ta giơ đèn, bước từng bước tới cái hộp đồng xanh. Cùng với sự tiếp cận liên tiếp của hắn ta, khói xám quay cuồng kịch liệt.
Mọi người thấy vậy không kìm được lùi về sau một bước. Khói xám quay một vòng rồi đánh thẳng về phía Vương Lục Phi không hề do dự.
Biểu cảm Vương Lục Phi bình tĩnh, giơ đèn đồng thau lên thổi mạnh một cái với khói xám. Ngay lập tức, một con cự long bằng lửa xanh xuất hiện, quấn lấy khói xám!
Có hiệu quả!
Đôi mắt Vương Lục Phi sáng lên, chỉ thấy nơi giao nhau của hỏa diễm cự long và làn khói rung lên bần bật, một làn khói trắng bốc lên, quấn lấy, dây dưa với hai bên không ngừng, dần dần chúng cũng trở nên yếu đi, hệt như đang diệt trừ lẫn nhau.
“Cùng công kích bản thể của quái vật, hộp đồng xanh!”
Vương Lục Phi đầu đầy mồ hôi quát to. Hắn ta phải duy trì đèn đồng thau, tiêu hao cực đại, căn bản không thể nhảy ra góp sức công kích bản thể quái vật.
Tu sĩ chung quanh nghe vậy thì kìm sự sợ hãi trong lòng xuống, lấy ra các loại, các dạng pháp khí, công kích hộp đồng xanh từ xa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, ánh sáng bắn ra bốn phía từ khoang tàu, vô số công kích bao lấy hộp đồng xanh, dư âm của cuộc chiến phá hủy hàng hóa xung quanh hầu như không còn. Mặc dù thân khoang tàu được trận pháp gia trì, nhưng tiếc thay trung tâm năng lượng đã bị hủy. Bụi mù tan đi, hộp đồng xanh lại lộ mình ra một lần nữa, toàn thân lóe lên ánh sáng mờ mờ, hoa văn quỷ dị nhúc nhích kịch liệt hơn nữa. Không ngờ nó lại không chịu chút hao tổn nào!
Mọi người biến sắc, cái hộp đồng xanh chắc chắn ngoài sức tưởng tượng của họ. Với công kích dày đặc như thế, dù là tu sĩ Linh Đài Cảnh cũng không dám đỡ lâu, không ngờ bản thể quái vật này lại bình yên vô sự.
Mặc dù công kích của bọn họ không tạo thành ảnh hưởng với hộp đồng xanh, nhưng lại như chọc giận nó. Hoa văn trên thân hộp vặn vẹo một hồi, một màn sương dày đặc hơn nữa xộc ra từ trong miệng của hoa văn mặt quỷ!
Nó quay một vòng rồi lập tức đánh về phía tu sĩ. Những tu sĩ này không hề có đèn đồng thau hộ thể, bị sương mù lần lượt giết chết, trong vòng mấy hơi thở đã bị giết liền mười mấy người!
Sắc mặt Vương Lục Phi trắng bệch. Chân nguyên hắn ta sắp khô cạn, khoảng ba khắc nữa đèn đồng thau sẽ tắt, đến lúc đó chắc chắn hắn ta phải chết!
Phải liều mạng!
Biểu cảm hắn quyết tuyệt, thôi động Nguyên Thai trong khí hải, toàn thân người tí hon màu vàng tỏa ra ánh vàng chói mắt. Người tí hon màu vàng đập mạnh vào ngực một cái ‘ầm’, một dòng máu lớn màu vàng óng phun ra, phun thẳng lên trên bấc cái đèn đồng thau!
‘Răng rắc’!
Đèn đồng thau lập tức nứt ra một khe lớn, hầu như tách cái đèn ra thành hai nửa!
‘Ầm’! Một ngọn lửa xanh mãnh liệt gấp mười lần bỗng nhiên xuất hiện, hỏa diễm cự long cứ như sống lại, mắt cự long cháy phần phật, phát ra một tiếng rồng gầm, nhào về phía màn sương.
Màn sương thấy vậy cũng không truy sát những tu sĩ đã sợ mất mật kia nữa, xoay người quấn giết với u lam hỏa long!
Hai mắt Vương Lục Phi vô thần, cánh tay nắm cái đèn đồng thau đã tàn run nhè nhẹ. Hắn ta không còn cách nào khác để dồn sức vào một kích nữa rồi, đèn đồng thau cũng gần như vỡ nát.
Vậy mà bản thể của quái vật, hộp đồng xanh vẫn bình yên vô sự, hắn ta phải làm sao mới được đây?
Phải chấp nhận thất bại sao?
Bạch Đông Lâm ở bên trong phòng thuyền trưởng mở hai mắt ra, đứng dậy chuẩn bị tiến tới khoang tàu.
“Bạch huynh…”
Lưu Đại Phúc muốn nói lại thôi, sắc mặt tái nhợt. Hắn ta duy trì Thiên Địa Thị Thính Tử Mẫu Phù đã hao tốn quá nhiều chân nguyên, không còn sức đấu nữa.
Nhưng quái vật lại mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng, dù cho hắn ta biết thực lực Bạch Đông Lâm rất mạnh mẽ, thì sợ là cũng…
Bạch Đông Lâm biết hắn ta đang lo về điều gì. Thật ra hắn cũng không chắc sẽ tiêu diệt được quái vật, chỉ là bất luận kết quả thế nào, có chết thì hắn cũng không chết được, bèn cười bảo: “Không cần nói nữa, không phải cuối cùng vẫn nên có người đứng ra à? Yên tâm đi, ta không chết được đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận