Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 190: Hắn là một kiếm tu

Grào… Tiếng gào rống kinh khủng của hung thú quét qua, vương thành đang náo loạn lập tức im bặt. Tất cả những người có ý định chạy trốn lập tức tê liệt ngã xuống đất. Sắc mặt bọn họ trắng bệch, cuộn tròn thành một cục, yên lặng rơi lệ. Xong đời rồi. Trốn không thoát.
“Ca ca! Đệ ngửi thấy mùi đồ ăn! Thơm lắm! Đói quá, rất muốn ăn!”
“Đệ đệ! Ca cũng rất đói! Để lại cho ca ca một ít!”
“Đói! Đói!”
“Ăn ăn ăn!”
Đúng lúc này, một chiếc phi thuyền bạch ngọc cực lớn đột nhiên phá vỡ không gian. Nó lơ lửng trong hư không, đối diện hung thú Ngạo Nhân chính là tông chủ Bạch Đông Lâm mang theo cao thủ trong tông môn chạy tới.
“Nghiệt súc!”
Một tiếng quát lớn vang tận mây xanh lập tức thu hút sự chú ý của Ngạo Nhân. Hai đầu một lớn một nhỏ, bốn con mắt to đùng đỏ như máu nhìn chằm chằm vào phi thuyền bạch ngọc khổng lồ.
Bạch Đông Lâm không nói nhảm, lập tức thúc giục thuyền ngọc dưới chân. Phi thuyền bạch ngọc khổng lồ này không chỉ là pháp bảo để phi hành mà còn là một món pháp bảo công kích rất mạnh.
Vù vù…
Trong tiếng vù vù, những minh văn được khắc dày đặc quanh thân thuyền ngọc tỏa ra ánh sáng chói mắt. Nó đã vận động toàn lực, sức mạnh của hung thú vô cùng đáng sợ, không dùng toàn lực công kích thì e là không thể đột phá phòng ngự của nó được.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang đã ngưng thành thực chất dài đến vạn trượng rạch phá không gian bắn về phía Ngạo Nhân với tốc độ ngoài sức tưởng tượng.
Kiếm quang tràn ra phá nát cả không gian xung quanh.
Choang!
Đồng tử của Bạch Đông Lâm co rút dữ dội bởi vì Ngạo Nhân chắp tay trước ngực, kẹp lấy kiếm quang có tốc độ và uy lực đáng sợ của hắn.
Răng rắc răng rắc!
Ngạo Nhân túm chặt kiếm quang đã ngưng thành thực chất nhét vào miệng cái đầu nhỏ. Nó giống như đang ăn một que kem, cắn nát kiếm quang rồi nuốt xuống.
“Ca ca! Đệ cũng muốn ăn!”
“Đệ đói quá!”
“Đói! Đói!”
Con mẹ nó, đây là loại quái vật gì vậy trời?
Cuối cùng Bạch Đông Lâm cũng hiểu tại sao đám tu sĩ trong tông môn ngay từ đầu đã nghĩ đến việc chạy trối chết. Đổi lại là hắn thì hắn cũng chọn cách chạy té khói.
Bạch Đông Lâm quay đầu nhìn lại cả đám tu sĩ mặt mũi trắng bệch, không hề có tí tinh thần chiến đấu nào phía sau, còn chưa bắt đầu đánh mà đã bị dọa sợ xanh mặt, để họ xông lên liều mạng cũng chẳng có tác dụng gì. Hắn móc ra một khối ngọc bài ném nó cho lão giả cầm đầu, nói:
“Đây là hạch tâm khống chế thuyền ngọc. Các ngươi ở đây thúc giục thuyền ngọc, hỗ trợ ta từ xa.”
Ánh mắt các tu sĩ trên thuyền ngọc lập tức sáng lên, vội vàng cúi đầu nhận lệnh. May quá, không cần phải xông lên liều mạng,
Việc kích hoạt trận pháp trên thuyền ngọc đòi hỏi năng lượng rất lớn, nếu để đám người này hợp lực thúc giục thì hiệu quả có khi còn tốt hơn là để bọn họ xuống dưới dốc sức liều mạng.
Bạch Đông Lâm không nghĩ nhiều nữa, sải bước đến trước mặt Ngạo Nhân.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đậu má to dữ!
Cơ thể này của Bạch Đông Lâm chỉ cao tầm một mét chín mà con hung thú Ngạo Nhân này phải cao đến mười mấy vạn mét, tức là gấp gần tám mươi ngàn lần chiều cao của hắn!
Trước giờ sinh vật khổng lồ tương tự mà Bạch Đông Lâm nhìn thấy chỉ có ba Cự Nhân của Cực Đạo thánh tông. Nhưng lúc đó hắn còn đang ở tít trên trời cao, thị giác không bị đánh mạnh như thế này.
Cũng vì thực lực thân thể hiện tại của Bạch Đông Lâm vô cùng kinh người cho nên thị lực của hắn cũng siêu mạnh, có thể phối hợp với thần niệm bao phủ Ngạo Nhân. Nếu không thì Bạch Đông Lâm muốn nhìn hết toàn cảnh cũng không có cửa đâu.
Chẳng qua to có chỗ tốt của to! Nhỏ cũng có chỗ tốt của nhỏ, linh hoạt tinh tế!
Bạch Đông Lâm hơi nheo mắt, kích hoạt pháp thuật hộ thể. Một lớp ánh sáng mỏng nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn, từng tia từng tia kiếm quang rạch phá không gian xung quanh thành vô số vết nứt.
Bạch Đông Lâm với tay vào hư không, một thanh trường kiếm bay ra từ nội thể, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Ể!
Thân thể này của hắn là một kiếm tu đấy!
Bạch Đông Lâm tiến lên một bước, cơ thể giống như một tia kiếm quang lập tức cắt qua không gian, xuất hiện trước cái đầu nhỏ của Ngạo Nhân. Một con mắt to bự đỏ như máu lập tức choáng ngợp toàn bộ tầm mắt hắn.
“Giết!”
Kiếm quang khổng lồ ngưng tụ đến cực điểm, một khí thế không thể giải thích chọc thủng bầu trời. Bạch Đông Lâm đoán đó là kiếm ý, ảo cảnh này còn chưa thể mô phỏng được sự khủng khiếp của kiếm ý chân chính.
Uy lực mà kiếm quang do Bạch Đông Lâm thi triển vượt xa công kích của thuyền ngọc. Khi nó sắp sửa đâm thủng con mắt khổng lồ kia thì con ngươi của Ngạo Nhân lại bất ngờ trợn tròn, bắn ra một cột sáng đỏ khổng lồ.
Âm thanh va chạm khủng khiếp vang vọng khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận