Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1681 - Mượn sức từ quá khứ (3)

“Rốt cuộc ngươi là ai!?”
Curacao kêu gào, đây tuyệt đối không phải là sức mạnh mà một kẻ ở thập nhất cảnh tầm thường có thể sở hữu được, trong tình báo của chúng cũng hoàn toàn không có một tí tin tức nào về Bạch Đông Lâm.
Từ bao giờ trong Nhân tộc có thể sinh ra được một kẻ đáng sợ thế này vậy?
“Tên của ta......”
“Người chết không cần phải biết.”
Bạch Đông Lâm hờ hững nhìn xuống, khẽ búng ngón tay, lưỡi đao Khấp Huyết bị búng đến rung động kịch liệt, hoa văn tỏa sáng lấp lánh trên đó tức khắc trở nên ảm đạm.
“Nếu đã sinh ra là đao thì phải có ý thức giác ngộ của đao chứ, ngươi mà còn không thành thật nữa, lão tử liền bóp nát ngươi!”
“Curacao, chắc là ngươi không muốn bị cho vào lò nấu lại đâu, đúng chứ?”
Bên trong thời không xám trắng mục nát, hoàn toàn tĩnh mịch.
Năm bóng người, hiện ra theo thế sao năm cánh, vây Bạch Đông Lâm vào giữa.
Trong lòng cường giả tai họa đen tối có chút đắng chát, nhìn thì tựa hồ như bọn họ đang bao vây Bạch Đông Lâm, nhưng không biết tại sao bọn họ luôn có cảm giác đối phương đang vây lấy mình.
"Đều tỉnh táo chút đi!"
"Hừ! Hắn mượn sức mạnh của quá khứ, liên tục phải chịu đựng sự phản phệ đáng sợ nên không chống đỡ được bao lâu nữa đâu. Tất cả đều chỉ là diễn mà thôi, hắn nhất định là nỏ mạnh hết đà rồi!"
Thân thể của Curacao mặc dù bị áp chế, nhưng miệng thì vẫn tự do. Hắn cảm thấy đám người bên mình do dự chần chừ, không khỏi lớn tiếng kêu lên.
"Trì hoãn thời gian, chờ hắn từ trạng thái này ngã xuống là chúng ta thắng rồi!"
Lời nói của Curacao rất có sức thuyết phục, mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ có thể trách uy lực Bạch Đông Lâm biểu hiện ra lúc này, quá mức đáng sợ, thực sự kinh người, khiến cho bọn họ đầu bị chấn động.
"Ha ha, ngu xuẩn!"
Bạch Đông Lâm không có thói quen giải thích cùng địch nhân, hắn nắm giữ tin tức kém ưu thế, cho nên hắn đương nhiên muốn thừa thắng xông lên truy kích, chỉ sợ mấy tên gia hỏa này quay đầu bỏ chạy.
Ý niệm vừa động, trong hư vô bắt đầu hiện ra xiềng xích quy tắc cùng đạo văn sáng chói, hoàn toàn phong tỏa thời gian cùng không gian nơi này, đây chính là sức mạnh đến từ lĩnh vực siêu thần.
Những cường giả tai họa đen tối này cũng có lĩnh vực, nhưng cho dù là độ mạnh, hay là phạm vi đều kém xa hắn, tuy rằng không thể chỉ dựa vào lĩnh vực mà áp chế được thập nhất cảnh, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể ngăn cản bọn hắn chạy trốn.
"Chiến!"
Bạch Đông Lâm trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, trong lòng hắn, những người này không phải là tai họa đen tối khó chơi, mà là một hợp thể tài nguyên đang di chuyển, thân thể của bọn hắn cùng bảo vật bọn hắn sở hữu, đều bị hắn coi như là vật có thể nuốt chửng.
Ầm ầm ầm!
Lấy một chọi sáu, Bạch Đông Lâm vẫn nắm thế chủ động, lần lượt tung ra đủ loại đòn tấn công đáng sợ.
Tuy nhiên, những sinh linh tai họa đen tối này cũng là thập nhất cảnh, sở hữu các loại sức mạnh thần thông uy lực, đồng thời cũng không phải là không có sức mạnh để phản kháng. Hơn nữa, bởi vì bọn họ đến từ thế giới đen tối, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, đều không phải là những thủ đoạn mà Bạch Đông Lâm từng thấy qua, điều này có chút làm chậm hiệu quả chém địch của hắn.
Không gian bên trong Nguyên Mật Chân Chủ là vô tận, có thể so sánh với một thế giới vô biên là thế giới đại thiên, khu vực bị Bạch Đông Lâm và những người khác tàn phá kéo dài hàng nghìn tỷ năm ánh sáng, nhưng nó cũng chỉ là một góc mà thôi.
Một cuộc đối đầu khốc liệt như vậy, sự kích động của khí tức đáng sợ bừa bãi đã thu hút sự chú ý của nhiều sự tồn tại.
"Xích Minh đạo hữu, ngươi có biết phía trước chiến đấu với tai họa đen tối là ai không?"
Trên một mảnh đại lục đen kịt, có hai bóng người song song đi tới, bọn họ đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn, ở chỗ sâu trong hư không đen kịt, nhìn thấy một đoàn vầng sáng chậm rãi hiện ra.
Bọn họ đều là tồn tại tối cao thập nhất cảnh, có cảm giác nhạy bén, ở trong chùm sáng do hủy diệt ngưng tụ hình thành, cảm ứng được sáu cỗ khí tức "đồng dạng".
Nam tử anh võ tên là Xích Minh mặc trường bào màu đen, trên tay áo có thêu một ấn kiếm nhỏ bằng vàng, ấn này thần quang lấp lánh, cực kỳ linh động, tản mát ra khí tức huyền dị, uy nghiêm không nói lên lời.
"Không biết."
Nghe thấy câu hỏi từ lão giả bên cạnh, Xích Minh khẽ cau mày, lắc đầu nói.
"Cỗ khí tức này rất kỳ lạ, ta chưa từng thấy qua."
Lão giả mở miệng đặt câu hỏi có ngoại hình rất kỳ lạ, với bộ râu tóc màu xanh ngọc lục bảo, trên những sợi tóc đung đưa của ông ta có những vệt sáng giống như chiếc lá rơi xuống, làn da của ông đầy những vết nhăn, giống như vỏ cây bạch ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận