Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 738: Thời gian càng dài thì càng tốt

Nàng ta không hề nói dối, lúc trước đúng là nàng ta có tính toán này, muốn lợi dụng Lam Linh vừa mới nhập tông môn, chưa hiểu hết các quy tắc trong tông, có thể dọa nàng ta một chút, sau đó cướp lấy danh ngạch của nàng. Nhưng mọi chuyện đã phát triển ngoài dự tính của nàng ta, chưa nói đến chuyện tu vi của Lam Linh cao hơn nàng ta, tính cách cũng vô pháp vô thiên, khiến nàng ta bị ăn một trận đòn!
“Ngươi mới mười chín tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy, vội vã làm cái gì? Chẳng phải chỉ là một cái danh ngạch thôi à? Chẳng qua chỉ cần đợi thêm ba năm nữa mà thôi, sư tôn ta là trưởng lão, chẳng lẽ không trả lại cho ngươi ư?”
Nghe xong lời giải thích, vẻ mặt Bạch Đông Lâm có vẻ tốt hơn một chút, giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Hắn vừa phát ra lượng lực ý chí, lặng yên không tiếng động bao trùm cả người An Nhan, dưới sự ảnh hưởng của lực ý chí, mỗi một câu nói của An Nhan đều xuất phát từ suy nghĩ sâu trong nội tâm mình.
“Ngươi, hình như ngươi… hình như ngươi mới mười sáu tuổi đúng không?”
An Nhan nhếch miệng, nhìn thấy sắc mặt Bạch Đông Lâm đã dễ nhìn hơn, lá gan cũng lớn hơn một chút.
“Hả?”
Bạch Đông Lâm nhướng mày nhìn.
“Thật xin lỗi! Ta sai rồi! Danh ngạch này ngươi cứ lấy mà dùng!”
“Không khiến ngươi khó xử chứ?”
“Không khó xử!”
Vẻ mặt An Nhan khẳng định, gật đầu, bây giờ Lam Linh đang nắm nhược điểm của nàng ta trong tay, nếu Lam Linh nói chuyện vừa rồi ra thì nàng ta không còn mặt mũi mà gặp người nữa rồi!
Muốn ngâm mình trong Thần Trì, đợi thêm ba năm nữa cũng được.
“Nếu ngươi đã có thành ý như vậy, ta đành phải tiếp nhận thôi, tránh cho ngươi lại nói ta không biết tốt xấu.”
Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu, suy nghĩ xoay chuyển, nói tiếp:
“Nhưng Lam Linh ta mới đến, sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, khiến ngươi chậm trễ mất ba năm, ta sẽ đền bù tổn thất cho ngươi.”
An Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng, không biết Lam Linh lấy bảo vật gì ra để đền bù cho nàng ta đây?
Xem ra sư muội cũng không xấu xa đến thế, trong lòng An Nhan không kìm được mà dâng lên sự mong chờ.
“Này, cầm lấy.”
Bạch Đông Lâm buông tay, đưa cho nàng ta một khối linh thạch, chỉ là một khối linh thạch hạ phẩm rất bình thường.
Nụ cười vừa xuất hiện trên mặt An Nhan đông cứng lại, vẻ mặt sửng sốt.
“Sao thế? Chê ít à?”
“Không có không có! Đa tạ sư muội!”
An Nhan vội vàng vươn tay ra nhận lấy linh thạch, cẩn thận cất kỹ, sau đó mới nói:
“Lam Linh sư muội, nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi về trước nhé, còn nữa, chuyện, chuyện vừa rồi, ngươi có thể đừng nói cho người khác biết được không?”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, An Nhan thấy vậy thì thở phào một hơi, từ từ đứng dậy đi ra ngoài.
“Đợi một lát!”
Cả người An Nhan run lên, gian nan quay đầu, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi: “Sư muội, ngươi còn chuyện gì nữa à?”
“Năm sư tỷ của ta vẫn đang tiến hành khảo hạch dưới chân núi, hiện tại ta không thể thoát thân được, làm phiền sư tỷ đến đây giúp đỡ ta một chút, để các nàng thuận tiện tiến vào nội môn, chuyện nhỏ thế này chắc An Nhan sư tỷ sẽ không từ chối chứ?”
“Không thành vấn đề! Cứ để ta đi làm!”
An Nhan sảng khoái đồng ý, nói xong lập tức mở cửa phòng, hóa thành một tia sáng màu đỏ, chạy trốn trong nháy mắt.
Bạch Đông Lâm vung tay lên, cửa phòng khép lại, ánh sáng trong tẩm điện lại trở nên u ám.
Nếu đã mượn thân phận của Lam Linh, ra tay giúp đỡ vài sư tỷ của nàng cũng không có vấn đề gì, đều là chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải lo lắng về vấn đề sau khi hắn thoát thân thành công sẽ ảnh hưởng đến các đệ tử của Phi Tuyết Tông.
Chỉ cần tốn thêm một chút công sức, cơ thể này của Lam Linh vẫn có thể giữ lại được, dù sao Thánh Cung Băng Tuyết này cũng là một thế lực khá lớn, giống như Diệu Không ở Đạo Môn, để lại một chiếc đinh, nói không chừng về sau sẽ có lúc cần đến.
Lần này, để xâm nhập vào đây hắn đã tốn rất nhiều công sức, nếu cứ vứt đi như thế thì thật đáng tiếc.
Bạch Đông Lâm không suy nghĩ nữa, hắn lại chìm vào trong cảm ngộ tu hành, hạt giống pháp tắc lần trước hắn trồng vẫn còn mấy loại chưa đưa vào trong sinh mệnh Bản Nguyên.

Nửa tháng sau, Thần Trì mở ra đúng thời hạn.
Bạch Đông Lâm thức tỉnh nhân cách của Lam Linh, được U Phượng dẫn theo, đi tới sân sau quảng trường đại điện lúc trước, một tòa Thần Điện xuyên qua trời xanh nguy nga hiện lên trước mặt.
“Đồ nhi ngoan, tòa Thần Điện trước mặt này chính là Băng Tuyết Thần Điện được Thánh Cung chúng ta lưu truyền từ trước thời kỳ Tuyên Cổ đến tận bây giờ, những cung điện bên ngoài này là do nhiều đời sau này xây dựng thêm, giá trị không thể so sánh cùng Thần Điện.”
U Phượng nắm bàn tay nhỏ bé của Lam Linh, nhìn vẻ tò mò trong mắt nàng, lên tiếng giải thích.
“Thần Trì này cũng nằm trong số đó, đồ nhi hãy nhớ kỹ, số lượng các tu sĩ của Thánh Cung chúng ta muốn tiến vào Thần Trì cũng hạn chế, mỗi lần đều vô cùng trân quý, con chỉ cần ở trong đó lâu thêm một chút, thời gian càng dài thì càng tốt cho con!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận