Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 205: Thôn Linh Hồ Lô

Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm nghị, hai tay bấm pháp quyết liên tục biến ảo. Huyết Sát Khí vô cùng vô tận tiến vào bên trong pháp đàn xương khô, sau một loạt biến hóa thì nó đã biến thành luồng năng lượng đỏ rất kỳ dị, trực tiếp rót vào bộ xương vàng ở tâm trận hình thành dưới lòng đất! Văn minh trên bộ xương vàng tỏa ra những chùm sáng đỏ như máu, giống như một sinh vật sống quấn lấy bộ xương vàng. Theo dòng năng lượng đỏ tràn vào, trong bộ xương vàng đã xảy ra biến hoá kỳ lạ.
Rầm!
Linh khí thiên địa tạo thành một vòng xoáy, tràn vào trong bộ xương vàng, tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ Trụy Nguyệt Khanh, tử lôi dữ dội lập loè.
Rắc rắc!
Từng tia tử lôi bổ xuống pháp đàn xương khô. Bạch Đông Lâm nheo mắt, không ngờ là trận pháp này lại thật sự dẫn đến thiên nộ, xem ra đây đúng là có tà pháp làm đất trời oán giận.
Uy lực của tử lôi không mạnh, còn không bằng tử lôi trong bí cảnh Nguyệt Cung, coi bộ lão Thiên gia chỉ hơi tức giận mà thôi. Bạch Đông Lâm không tránh né, há to mồm nuốt trọn từng tia tử lôi, gần như là sạch bách, không bỏ sót tí nào.
Ực! Bạch Đông Lâm há miệng thở ra một làn khói xanh, năng lượng cường hóa trong cơ thể được vận chuyển tới Thần Hải, linh hồn hắn cũng mạnh lên được một chút. Sau khi cảm nhận được trạng thái hiện tại của linh hồn, Bạch Đông Lâm đoán là không lâu nữa hắn lại có thể thi triển bí pháp trong Thần Chú Dựng Ma Chân Kinh.
Tâm tư Bạch Đông Lâm xoay chuyển. Mắt thấy sấm sét tan biến, trận pháp cũng vận chuyển thuận lợi, hắn liền bấm pháp quyết âm Dương Ngũ Hành Khốn trận cùng Huyết Sát Phệ Hồn đại trận khiến chúng bắt đầu nghịch chuyển.
Những mảnh vật liệu bắt đầu tụ lại thành một đoàn bay về phía Bạch Đông Lâm. Hắn cảm nhận được trong đám vật liệu đó vẫn còn chút tinh túy liền gật đầu thu vào vòng tay, vẫn còn lợi dụng đám phế vật này được.
Dù bây giờ tài sản của hắn không còn như xưa nữa, nhưng đức tính cần cù tiết kiệm tốt đẹp thì không hề mất đi. Hai trận pháp này vô dụng với kẻ địch mà hắn phải đối mặt tiếp theo, có để lại thì cũng sẽ bị hủy thôi. Thế nên thu vật liệu lại mới là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Bạch Đông Lâm nhắm mắt chìm vào tu luyện. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cá lớn vào lưới.

Sâu trong Ô Lam sơn mạch ở Minh châu, Cổ Giới
Hắc Hổ đang ngồi xếp bằng trên vách núi, phía sau có một đám người mặc áo choàng đen cúi đầu, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
“Có tin tức gì về kiếm tu đó chưa?”
Giọng nói Hắc Hổ khàn khàn trầm thấp, ngữ điệu rất bình tĩnh nhưng nam nhân mặc áo choàng đen phía sau lại cúi người thấp hơn, giống như hắn ta có thể nghe thấy sự tức giận đang bị đè nén của Hắc Hổ.
“Hắc Hổ đại nhân, không biết tên đó đã làm cách nào mà có thể che giấu được khí tức Thôn Linh Hồ Lô. Thuộc hạ chỉ có thể cảm nhận được một phạm vi đại khái, đám người bên dưới thuộc hạ vẫn đang cố hết sức tìm kiếm.”
“Hừ! Một đám phế vật! Mấy ngàn người vây quét lại bị một tu sĩ Nguyên Thần Cảnh giết sạch. Đám phế vật các ngươi chết thì thôi đi, lại còn làm mất Thôn Linh Hồ Lô nữa chứ!”
Nói đến đây, tay Hắc Hổ nắm chặt thành quyền. Trong mắt hắn ta hiện lên một ngọn hắc hoả, rõ ràng là hắn ta đã không kìm được lửa giận trong lòng nữa.
Trong Thôn Linh Hồ Lô có linh hồn thu thập từ mấy đại châu xung quanh, ước chừng phải đến mười vạn Chân Linh. Cũng may là Thôn Linh Hồ Lô có bí pháp phong ấn không thể tiêu hủy được nên vẫn còn có cơ hội vãn hồi. Nếu không vào thời điểm mấu chốt để kế hoạch bắt đầu thì ngay cả hắn ta cũng không biết phải giải thích như nào với bên trên.
Nhìn thấy Hắc Hổ nổi giận, đám hắc y nhân vội vàng quỳ rạp xuống đất. Một hắc y nhân nhìn thấy bầu không khí trầm mặc, không khỏi thấp giọng giải thích:
“Kế hoạch ban đầu vốn rất suôn sẻ, nhưng không ngờ là kiếm tu kia lại có truyền thừa Vô Thượng của thời kỳ Cổ Giới loạn lạc, nắm trong tay một trường kiếm Thánh Khí đỉnh phong nên với tu vi của thuộc hạ thì thực sự không có sức phản kháng…”
Hắc y nhân chưa kịp nói hết lời thì Hắc Hổ đã lạnh nhạt nhìn sang, hắn ta lập tức bị ngọn lửa đen đột ngột xuất hiện từ hư không thiêu thành tro tàn. Hắc Hổ còn đang định mắng chửi thì đột nhiên có một dao động kỳ lạ ập vào tâm trí hắn ta. Khuôn mặt Hắc Hổ lập tức tối sầm, hơi hơi run rẩy, giận dữ gầm lên:
“Cút hết cho lão tử! Nếu trong vòng mười ngày mà không lấy lại được Thôn Linh Hồ Lô thì không chỉ các ngươi phải chết mà mười tộc trong Hắc Minh Giới của các ngươi cũng sẽ bị chôn cùng!”
“Vâng!”
Cả đám hắc y nhân không dám ngẩng đầu lên. Bọn họ chỉ dám đáp một tiếng rồi lập tức hóa thành hắc quang, biến mất không còn bóng dáng.
“Phế vật! Tất cả là phế vật! Gừ!”
Hắc Hổ giận dữ gầm lên, vách núi bên dưới lập tức biến thành bột mịn tiêu tán trong gió. Hắn ta vung tay xé rách không gian, bóng dáng vọt vào bên trong rồi hoàn toàn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận