Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 553: Đại ca trở về rồi

Khẽ lắc đầu, hắn bước vào không gian rồi biến mất. Lúc bấy giờ, vẫn còn hai việc quan trọng đang chờ hắn làm ở Cực Đạo Thánh tông. Lần này quay về, tất sẽ gây ra chấn động không nhỏ đây.
Bên ngoài Cực Đạo Thánh tông, mặt trời to lớn treo trên cao, Bạch Đông Lâm đang đứng trong hư không, chiếc áo choàng đen xì bay phấp phới trong gió.
“Dù có xem bao nhiêu lần đi chăng nữa, vẫn là khiến lòng người lay động!”
Giọng điệu tràn đầy sự thán phục, đôi mắt chuyển động những đốm sáng, ba người khổng lồ cao ngất hiện ra trong đám mây, dao động thoáng tỏa ra, ép toàn bộ hư không có phần biến dạng.
Đây chẳng phải là thần thông uy năng gì cả, chỉ là chất lượng hiệu ứng đơn thuần mà thôi.
“Ba vị lão tổ này là cảnh giới gì? Hẳn là đại năng xưng hoàng xưng đế rồi?”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, với khả năng nhìn nhận của hiện tại vẫn nhìn không ra bao nhiêu thứ, thần uy cuốn vào trong, không dò xét được, không thể nào đánh giá.
Nhưng với trình độ pháp thiên tượng địa hiện tại của hắn, so sánh sơ qua thì liền biết độ chênh lệch khác nhau một trời một vực.
Vẫn phải tiếp tục cố gắng!
Lấy lại suy nghĩ, ý niệm chợt nảy, vòng tay Cực Đạo trên cổ tay trái của hắn chợt lóe sáng đỏ, một luồng sóng phóng ra từ đại trận hộ tông, quét quanh hắn, sau khi xác nhận không có sai sót liền nhanh chóng lui đi.
Trong lúc bóng dáng lập lòe, sau khi xuyên qua một tấm màng mỏng kỳ lạ, hắn ta giơ tay vẽ cánh cửa ánh sáng rồi bước vào.
Chức năng mở cánh cửa ánh sáng của vòng tay chỉ khi ở trong đại trận hộ tông của Thánh tông, mới có thể sử dụng bình thường.
“Đây, đây là Tử Trúc Cư của ta mà?!”
Bạch Đông Lâm quan sát xung quanh và xác nhận lại rằng bản thân đã không đi nhầm chỗ, hàng chân mày của hắn nhảy dữ dội
“Tiểu Tử! Tiểu Tiểu! Trong vòng mười lăm phút, lập tức trở về Tử Trúc Cư gặp ta!”
Ý nghĩ chợt động, bảng tên thú chiến được kết nối trong nháy mắt, truyền âm xen lẫn sự tức giận làm cho cả hai phát run, đột nhiên cảm thấy đan dược trong miệng không còn thơm nữa rồi.
“Tiêu rồi! Đại ca trở về rồi!”
“Làm sao đây? Làm thế nào đây? có vẻ Đại ca nổi giận rồi! Lão đại, hay là chúng ta chạy trốn đi!”
“Ngu xuẩn! Trong Thánh tông, bọn mình có thể chạy đi đâu hả? Đi thôi, nghiêm túc nhận sai, đại ca thương ngươi nhất, sẽ không đánh ngươi, cho nên ải này người gánh rồi!”
“Ê! Không phải chứ…”
Bạch Tiểu Tiểu méo mặt, chỉ còn lại một tấm kính đen, liền túm lấy Tiểu Tử đang muốn chạy, hóa thành một tia sáng trắng, lập tức lẩn khỏi Đan Đỉnh phong.
Click!
“Há ~ cái ghế nằm bằng tử trúc yêu quý của ta!”
Bạch Đồng Lâm khom người nhặt một khúc tử trúc mà lòng vô cùng đau xót, tiểu viện ấm áp nay đã hoang tàn như đống đổ nát.
Hai đứa ngu ngốc này, lại còn phá hoại nơi ở của hắn đến mức như vậy, không đánh cho tơi bời không được mà!
“Hừ! Đã về rồi, còn trốn cái gì hả? Còn không vào cho ta!”
Bạch Đông Lâm hừ lạnh một tiếng, dậm chân cái nhẹ, cái ghế nằm bằng kim loại kết tụ chậm rãi trồi lên từ trên mặt đất, xoay người ngồi xuống, vẻ mặt âm u nhìn ra ngoài sân.
“Wow! Đại ca, cuối cùng huynh đã trở về! Tiểu Tử nhớ huynh gần chết!”
“Là từng giây từng phút! Đệ đây cũng vậy!”
Hai đứa nó lăn lộn dưới chân Bạch Đông Lâm, nắm lấy đùi rồi bắt đầu diễn, Tiểu Tử lại càng lố hơn, gào khóc ỏm tỏi.
“Thế sao? Ta thấy trong mấy ngày ta vắng mặt, bọn mi đã sống rất phóng đãng mà!”
Chóp mũi Bạch Đông Lâm khẽ giật, ngửi thấy mùi đan dược cực kỳ nồng trên người hai đứa nó, suy nghĩ qua liền hiểu đang xảy ra chuyện gì.
“Có phải bọn mi đang lấy chiêu bài của ta để trộm ăn trộm uống trong Đản Đỉnh phong không hả?”
Bạch Tiểu Tiểu sững người, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, dây leo Tử ngọc Tiểu Tử lượn vòng, ý niệm xao động hư không, giọng điệu tự đắc nói:
“Ha ha ha, đại ca, không chỉ Đan Đỉnh Phong, mà còn có Đan Điện, không biết bọn họ phát điên gì nữa, đan dược như mang cho không bọn đệ, vì thế mà tu vi bọn đệ đã tiến bộ rất nhiều!”
“Có thể là thấy bọn đệ anh tuấn phóng khoáng, ngoan ngoãn…”
Tiểu Tử chưa kịp nói hết, thấy vẻ mặt Bạch Đông Lâm càng ngày càng u ám, Bạch Tiểu Tiểu nhanh chóng bịt miệng Tiểu Tử, không cho nó tiếp tục nói nhảm.
“Đại ca, nghe bọn đệ giải thích…”
“Hừ! Tham ăn, ham vui, dược tính trong cơ thể bị tích tụ, bệnh nổi ban tiềm ẩn. Có phải tưởng rằng bọn mi giống như ta sao? Còn dám uống đan dược như cơm!”
“Ha ha, để đại ca giúp bọn mi giải trừ họa ngầm, tránh cản trở việc tu luyện sau này của bọn mi.”
Bạch Đông Lâm cười giễu một tiếng, bấm ngón tay, hai đứa nó lập tức bị giam tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Hự! Miệng Bạch Đông Lâm phun một cái, một biển lửa vàng phọt ra ngoài, ngọn lửa vàng quanh quẩn rồi ngưng tụ lại, hóa thành một lò luyện đan, trong chớp mắt đã bao bọc hai đứa nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận