Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1362: Người lưu vong (2)

Đã chết hết rồi sao?
Tuy rằng không có bất tử bất diệt nhưng hắn cũng không thể không chịu nổi như vậy đi, tốt xấu gì cũng đã dẫn đầu trong trận chiến phá bích, chắc chắn phía sau còn có nguyên nhân hắn không biết.
"Bọn họ đúng là một nguồn sức mạnh mạnh mẽ không thể bỏ qua, có sự trợ giúp rất lớn với cuộc chiến phá bích của thế giới bản nguyên."
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, nếu có thể chắc chắn kéo nguồn sức mạnh của những người bên ngoài, hoàn toàn có thể quét ngang tất cả thế lực.
Tuy rằng đột nhiên xuất hiện nhiều sức mạnh giúp đỡ như vậy, nhưng trong lòng Bạch Đông Lâm ngược lại càng thêm nặng nề. Nhiều thế giới như vậy nhưng cuộc chiến phá bích ở các thế giới đều thất bại, không có ngoại lệ, muốn nói bọn họ chuẩn bị không đầy đủ cũng không thể.
Dù sao đều vượt qua mười thời đại, mấy ngàn triệu năm chuẩn bị, hội tụ lực lượng, cân nhắc chi tiết, tuyệt đối đều làm được cực hạn.
Nguyên nhân thất bại có lẽ không phải bên mình quá yếu, mà là Mẫu Hà quá mạnh!
Mẫu Hà thống trị tất cả thời không, vận mệnh, nhân quả, luân hồi, bao trùm tất cả tuyến thế giới, hiểu thấu thời gian từ đầu đến cuối, hơn nữa chân linh cố ý ở lại cửa sau, rất khó tưởng tượng trận chiến phá bích sẽ thảm thiết đến mức nào.
"Đây là thí nghiệm của ta sao? Hoặc là thử thăm dò? Hội tụ lực lượng của rất nhiều tuyến thế giới thật sự có tác dụng sao?”
Trong mắt Bạch Đông Lâm tràn ngập suy tư, trong lòng hơi hiểu ra, hắn đoán được vì sao ở thế giới khác mình lại xuất hiện năng lực vô cùng kỳ quái, độc thủ sau lưng, hẳn là hắn đến từ thế giới bản nguyên.
Ánh sáng bảy màu nhất định là duy nhất, bởi vậy Bạch Đông Lâm trên thế giới khác chính là một người xuyên không bình thường, ưu thế duy nhất cũng chính là không có chân linh, không khác Lưu Lãng Đế lắm nhưng Lưu Lãng Đế người ta tốt xấu gì cũng may mắn gặp được Hi Lý Phượng đi, mà hắn bắt đầu chỉ có một cái rắm.
Bổ sung hoặc thăm dò tương lai, hắn rat ay từ thế giới bản nguyên, ban cho các thế giới khác các loại "bên ngoài".
Tư duy nghịch thiên thông qua dấu vết, Bạch Đông Lâm có thể khẳng định tám chín phần mười suy đoán của mình.
"A Man, ngươi tiếp tục ở lại chỗ này hay theo ta đi ra ngoài?"
Bạch Đông Lâm đè suy nghĩ xuống, nhìn về phía A Man hỏi, tuy rằng tóc đồ đệ của mình trắng xóa, hắn lại trẻ tuổi anh tuấn, nhưng hắn vẫn chưa cảm thấy kỳ lạ. Loại tình huống này rất phổ biến với tu sĩ, dù sao hắn cũng là một lão quái vật sống mấy trăm vạn năm.
"Sư tôn! Đồ nhi đương nhiên phải hầu hạ lão nhân gia ngài, hắc hắc, A Man đã chờ đủ ở nơi quỷ quái này rất lâu rồi!”
Trong mắt A Man lộ ra ý cười hưng phấn, mấy thời đại, hắn ta chưa bao giờ rời khỏi Táng Thổ nửa bước, mấy ngàn triệu năm một mực ngồi trong bóng tối làm bạn với mộ phần, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, đây là tịch mịch bực nào?
Không rời khỏi Táng Thổ có hai nguyên nhân, nơi này cực kỳ đặc biệt, không chỉ Mẫu Hà không cách nào quan sát, còn có thể cam đoan tuổi thọ của hắn ta ngưng đọng, mấu chốt nhất vẫn bởi vì mệnh lệnh của sư tôn với hắn ta, hắn ta tự nhiên một lòng tuân thủ.
"Rất tốt, vậy trước tiên ngươi đi theo bên cạnh ta đi, về phần những người lưu vong này, trước tiên phải ở lại Táng Thổ, kỳ binh tự nhiên phải xuất hiện vào thời khắc mấu chốt nhất mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất."
Bạch Đông Lâm chậm rãi đứng dậy, trong lúc nói chuyện đã đi tới cửa, thân ảnh dừng lại, nhẹ giọng mở miệng nói: "A Man, mấy năm nay, vất vả cho ngươi."
Mấy ngàn triệu năm, quy mô thời gian khoa trương cỡ nào, hắn nắm giữ nhà tù thời gian, tự nhiên biết điều này khó khăn bao nhiêu, không bị nghẹn điên, tất cả đều vì ý chí của A Man đủ kiên định.
"Hắc hắc, không vất vả! Không khó khăn! Sư tôn ngài trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi..."
A Man tươi cười đầy mặt, nếp nhăn thật sâu trên mặt giống như hoa cúc nở rộ, vụng trộm giơ tay lên lau đi giọt lệ ở khóe mắt.
...
Bắt đầu!
Lưu Lãng Đế hào phóng hữu lực hô to, không để ý khoảng cách, tất cả vang lên bên tai sinh linh trong nháy mắt lại trong phạm vi mấy trăm vạn năm ánh sáng.
"Không sai, vừa vặn bắt kịp."
Đại điện phủ Giới Chủ, mười vị lâu chủ tập trung tinh thần, nghe thấy phía sau đột nhiên vang lên thân ảnh quen thuộc, thân ảnh từ từ, đồng thời kinh ngạc vui vẻ quay đầu nhìn lại.
“Tiểu đệ!”
"Đại ca!"
“Sư, sư đệ, ngươi không sao chứ?”
“Hì hì, ta biết huynh trưởng đại nhân thiên hạ vô địch, cái thế vô song, tất nhiên sẽ không có việc gì!”
Một ánh sáng tím hiện lên, Tiểu Tử đã ôm chặt lấy cánh tay Bạch Đông Lâm, ngửa đầu, khóc nức nở, ánh mắt u oán.
"Đại ca, nghe nói ngươi và Liên Tâm ở trong Thiên Cơ các song tu mấy chục năm, cuối cùng đột phá, hóa thành cột sáng rực rỡ phi thăng mà đi, đây có phải là thật hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận