Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1730 - Chung Huyễn Chi Thụ (1)

Về phần vật bên người người siêu thoát, không trong tầm hiểu biết.
Những bảo vật áp đảo trên thời gian này, đều có ngoại hình “Khí”, hoặc chém giết hung tàn, hoặc phòng ngự vô song, hoặc có đủ loại sức mạnh thần kỳ, người trên thập nhất cảnh đi lại giữa các chư thiên, nắm giữ không ít chiến lực có thể tăng phúc.
Dùng “Khí” làm hình thái, bảo vật tồn tại siêu thoát khỏi thời gian chiếm cứ chín phần mười “bảo vật có đặc tính duy nhất” trở lên, trong đó có một vài thứ càng hi hữu hơn, đó là dùng “Vật” làm hình thái tồn tại, “Vật” này là chỉ vật tự nhiên.
Lúc này, bị Bạch Đông Lâm đang cầm một cây nhỏ trong tay, chính là loại chí bảo hiếm thấy này.
“Chung Huyễn Chi Thụ, chí bảo siêu hiếm đản sinh trong khái niệm hư vô, từ khi một thế giới chư thiên sinh ra đến tận khi hủy diệt, số lượng cây có thể dựng dục ra tuyệt không vượt qua con số chín, mỗi một cây đều có khả năng mạnh mẽ khác nhau.”
“Giá trị của nó, khó mà đánh giá, mặc dù trên bản chất vẫn là thập nhất giai, nhưng trình độ quý báu đã không thua gì so với một món Bỉ Ngạn Nguyên Khí!”
“Gì mà Thế giới Thụ, Kiến Mộc, ở trước mặt nó cũng chỉ là em của em.”
Trong mắt Bạch Đông Lâm bốc lên kim quang, xem kĩ trên dưới thứ óng ánh sáng long lanh trong tay, cây nhỏ như ảo mộng, càng xem càng yêu thích, khóe miệng cũng nhịn không được mà có hơi cong lên.
Trong vòng mấy năm nay, hắn ở đây tiềm tu, đồng thời thần du trong dòng sông thời gian, thăm dò các loại tri thức bí ẩn. Liên quan đến phân loại bảo vật, cùng với danh mục giới thiệu kỹ càng, những kiến thức này bắt nguồn từ đây, cho nên hắn mới có thể nhìn ra lai lịch của cây nhỏ.
“Có thứ này, tốc độ tăng trưởng ý thức bản ngã của ta sẽ tăng nhanh hơn rất nhiều, thời gian ý chí đột phá bát cảnh có thể rút ngắn ít nhất là một nửa...”
Bạch Đông Lâm đè suy nghĩ xuống, thận trọng cẩn thận để Chung Huyễn Chi Thụ vào thế giới Vô Gian, còn cố ý tăng cường mấy hơi thở phong tỏa pháp trận, bảo vật này phải được giấu diếm cẩn thận, nếu thập nhị cảnh nhìn thấy, nói không chừng sẽ sinh ra tâm tư chiếm hữu.
“Đa tạ đại nhân cứu mạng!”
Khổ Nhai, cùng với ba người bạn tốt của hắn ta may mắn còn sống sót, dạo bước vượt qua hư không, đi đến chỗ cách Bạch Đông Lâm không xa, sắc mặt cung kính, vẻ mặt cảm kích khom mình hành lễ.
Chỉ dùng một kích mà đã lập tức miểu sát mười cường giả Tai họa đen tối, bọn họ đã coi Bạch Đông Lâm thành nhân vật vô thượng đạp vào Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn gần như theo bản năng.
Thu hoạch chí bảo, mười mấy bộ thi hài, rất nhiều Chân Nhất Cổ Khí, còn có một chư thiên đang chờ hắn cắn nuốt, có thể nói là thu hoạch lớn. Mặc dù vẻ mặt Bạch Đông Lâm hờ hững, nhưng nội tâm lại nở hoa trong bụng, cảm thấy bọn người Khổ Nhai trở nên thuận mắt đáng yêu hơn rất nhiều.
“Không cần đa lễ, sinh linh Tai họa đen tối, người người có thể tru diệt, cứu mấy người cũng chỉ là động tác vô thức thôi.”
Bạch Đông Lâm vung tay áo, vầng sáng nhân tính chính nghĩa lẫm liệt, cực kỳ chướng mắt.
“Đại nhân, ngươi, ngươi thật sự...”
Tâm thần Khổ Nhai run lên, trong thế giới vô cùng hung ác này, mà lại có nhân vật vĩ ngạn cao lớn như đại nhân, làm cho hắn ta đang đau đớn vì mất bạn thân, trong lòng xuất hiện một dòng nước ấm.
Đi theo sau lưng ra sức hiệu khuyển mã nhân vật như vậy, có lẽ là lựa chọn không tệ, hắn ta cầu nguyện trong tuyệt vọng, mặc dù không muốn người khác biết, nhưng Khổ Nhai sẽ không tự lừa gạt chính mình.
“Nếu đã không sao, mấy người có thể đi rồi.”
Bạch Đông Lâm cũng không quan tâm tâm tư những của mấy người này, trực tiếp hạ “lệnh đuổi khách”, dọn bãi hoàn tất, hắn còn đang muốn vội vàng cắn nuốt hài cốt Chư Thiên này.
“Ơ a.”
Tâm trạng Khổ Nhai khó khăn lắm mới ấp ủ ra được, chớp mắt đã bị tách ra, thế mà hắn ta lại bị chê... Nhắc tới cũng đúng, Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn nào có để ý đến mấy tên nhóc thập nhất cảnh này chứ.
“Đại, đại nhân, ân cứu mạng không thể báo đáp, cứ rời đi như vậy thì chúng ta sẽ bất an trong lòng, xin hỏi ngài có cần gì dùng đến chúng ta không?”
Khổ Nhai vừa nói lời này xong, trong lòng tự thầm mắng mình một câu, hận không thể cho mình một cái tát, tất nhiên chuyện đại nhân làm là bất phàm, dính đến tầng lớp cao hơn, bọn họ cũng xứng à?
Mấy người bên cạnh, cũng quăng sắc mặt khác thường tới Khổ Nhai, trong lòng thầm nhủ, từ Khổ Nhai trước đến giờ cơ trí vô song, tại sao lại nói ra những lời này? Chẳng lẽ bị đánh đến nỗi hỏng đầu óc rồi.
“A?”
Bạch Đông Lâm giật mình, quan sát toàn thể Khổ Nhai một phen, khổ sai đưa lên miễn phí, không dùng thì phí, thế là chậm rãi mở miệng nói ra:
“Thời gian mấy người chờ đợi ở trong di tích chiến trường không ngắn đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận