Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 588: Đâu phải tốn công sức thế này

Mặt chính của ngọc bài có hai chữ Thanh Vân, sau lưng có pháp chỉ ấn ký dành riêng cho đạo môn, một luồng khí tức huyền diệu đang lưu chuyển trong đó, vĩnh hằng bất diệt, đây là đồ vật ngay cả hắn cũng không thể ngụy tạo. Ở Đạo Vực, thậm chí là toàn bộ Càn Nguyên giới, tất cả đạo sĩ, nếu muốn thành lập thế lực thì phải thông qua sự phê chuẩn của Đạo Vực, chỉ có thế lực nắm trong tay ấn ký của Đạo Vực mới có thể ghi tên trong danh sách đạo sĩ.
“Có thể có được pháp chỉ ấn ký của Đạo Môn, xem ra lúc trước, Thanh Vân quán này cũng là một thế lực không nhỏ, đáng tiếc ngày hôm nay lại suy tàn đến mức này…”
Bạch Đông Lâm lắc đầu, thất phu vô tội, hoài bích có tội. Thanh Vân lão đạo không cẩn thận để lộ lệnh bài có pháp chỉ ấn ký này, bị người có lòng nhìn chằm chằm, vì thế mới dẫn đến họa sát thân.
Dùng tất cả mọi vốn liếng để chạy thoát cũng chỉ kéo dài được chút hơi tàn, trước khi chết vẫn còn lo lắng an nguy của Diệu Không, cả đời thành thật lại không được chết tử tế, cũng là một kẻ đáng thương.
“Còn hai tháng nữa là đến đại hội khao thưởng do Đạo Môn tổ chức…”
Gọi là đại hội khao thưởng vì nó có liên quan đến cuộc xâm lấn của Dị tộc vào mười một năm trước.
Lúc trước, Dị tộc tập kích Đan Minh, Khí Minh, đúng lúc Bạch Đông Lâm đi ngang qua, Đan Minh may mắn thoát được một kiếp, Khí Minh thì không được may mắn như vậy.
Cứ điểm lớn nhất ở Càn Nguyên giới bị phá hủy, tử thương vô số, sau khi phá hủy cứ điểm của Khí Minh, đám yêu ma quỷ quái vô cùng vô tận kia cũng không rút lui mà lại giống như nước biển trút xuống tứ phương tám hướng.
Trong một kiếp nạn lớn này, Khí Vực có ba thành trì bị rơi vào tay yêu quái, tất nhiên cần phải tiêu diệt đám yêu ma quỷ quái bất chấp mọi thứ này.
Bởi vậy, bọn họ lấy Đạo Môn dẫn đầu, hình thành đại quân vây quét, tốn thời gian mười một năm, cuối cùng cũng tiêu diệt toàn bộ đám yêu ma quỷ quái còn sót lại, ‘đại hội khao thưởng’ lần này được tổ chức vì lẽ đó.
Cho dù là luận công ban thưởng hay còn có ý khác, Bạch Đông Lâm cũng không xen vào, cũng không quan tâm.
Hắn chỉ biết, muốn nhân cơ hội tiến vào Đạo môn, ngoại trừ những tu sĩ ưu tú tham gia tiêu diệt đám yêu ma quỷ quái kia được mời thì chỉ có một số tông phái được Đạo Môn phê chuẩn, là thế lực có ấn ký của Đạo Môn mới có thể phái người đi tham dự.
Những tin tức này đều do không gian Thiên La thu thập, tập hợp lại cho hắn, sau khi hắn cân nhắc thiệt hơn mới đưa ra kế hoạch hành động hiện tại.
Nhiệm vụ Cực Đạo thí luyện, vàng thật không sợ lửa, cần phải tiến vào lò bát quái Đâu Suất Cung của Đạo Môn để luyện thể.
Hắn không dám chắc lần này mình có thể tiếp cận lò bát quái, ít nhất cũng phải đi dò đường trước đã, dù sao đó cũng là một tiên khí cực phẩm, làm sao có thể tùy tiện bày ra cho người vào.
Bạch Đông Lâm suy đi nghĩ lại, quyết định tạm thời buông tha vị trí đứng đầu Tiềm Long bảng. Một nguyên nhân rất thực tế là, người đứng đầu bảng lần này vô cùng thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi, hắn đã cố ý tìm kiếm tung tích của người đó bằng không gian Thiên La, đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì.
Muốn đứng đầu bảng, không cần phải khiêu chiến từng người, từng người một, chỉ cần đánh bại người đứng đầu bảng là được, bởi vậy nhiệm vụ này tạm thời có thể tiến hành sau.
Ngoại trừ việc tìm kiếm tung tích người đó vô cùng khó thì hắn cũng không muốn bại lộ thực lực chân chính của mình quá sớm.
Cực Đạo hội nghị đã cho hắn thời gian một ngàn năm đi chiếm lĩnh các bảng, nếu hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải là đánh vào mặt các vị đại lão ư?
Về phần những nhiệm vụ khác, hắn đang thu thập tin tức thông qua không gian Thiên La.
Tính đi tính lại, tiến vào Đạo Môn để thăm dò chính là chuyện duy nhất mà hắn có thể làm trước mắt.
Vụt vụt vụt!
Từng bóng người lần lượt xuyên thẳng qua rừng rậm, tốc độ mạnh mẽ, đè nén không khí hóa thành từng lưỡi dao sắc bén, chặt đứt vô số ngọn cỏ.
Một bóng người đột ngột dừng lại, đáp xuống, tập trung cảm ứng, chiếc la bàn bằng đồng trên tay không ngừng lấp lóe.
“Khưu Hiếu, có thể tìm được tung tích của lão đạo kia hay không?”
Mấy bóng người đồng thời hạ xuống, vây quanh nam tử kia, thấp giọng nói.
Khưu Hiếu im lặng không nói, pháp quyết trong tay lưu động, quang mang trên la bàn bằng đồng tỏa ra, từ trong bùn đất có một khối đen kịt được ngưng tụ, từ từ bay lên, rơi vào trung tâm la bàn.
Vẻ mặt Khưu Hiếu thả lỏng, ngữ khí đắc ý nói: “Các ngươi nhìn xem, đây là giọt máu của lão đạo kia, khí tức cảm ứng không sai, nếu ta đoán không lầm, hang ổ của lão đạo kia chắn chắn ở gần nơi này!”
“Hừ! Đều tại tên Trương Sơn ngu xuẩn kia, nếu không phải tại hắn ta tự ý hành động, để lão đạo kia chạy mất, chúng ta đâu phải tốn công sức thế này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận