Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 76: Rượu ngon

Mi Hồng Anh nhận lấy bình ngọc với vẻ kích động, sau đó vội vã lấy một lọ đan dược chữa thương ra và bắt đầu chữa thương cho Lưu lão đầu. Mấy tu sĩ ở xung quanh thấy lão ta bị thương nặng, cộng với giọt máu rồng kia thì khẽ đổi sắc mặt liếc nhìn nhau. Họ sẽ ra tay cướp báu vật, tiện thể giết chết người nữ tử kia để báo thù rửa hận. Mi Hồng Anh nhận ra động tác của bọn họ, nàng ta quay đầu lại quét mắt nhìn những tu sĩ này bằng ánh mắt lạnh lùng. Mi Hồng Anh bấm pháp quyết tế ra một thanh phi kiếm màu đỏ máu. Thanh phi kiếm này giống như vật sống phát ra từng đợt âm thanh, bay lượn vòng quanh nàng ta.
Linh bảo! Không ngờ đây lại là một phi kiếm linh bảo. Tuy nó không thể sánh với linh bảo trung phẩm Bích Ba kiếm nhưng thanh kiếm này tràn ngập khí tức linh tính, đúng là linh bảo hàng thật giá thật.
Quả nhiên, Mi Hồng Anh thâm tàng bất lộ, còn giấu loại đại sát khí này. Vẻ mặt của đám tu sĩ cứng ngắc, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc. Bọn họ gượng gạo lui lại thật xa, vốn không dám đứng cùng một chỗ với Mi Hồng Anh, sợ bị phi kiếm linh bảo cạo đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn này, trường đấu thú ở phía dưới lại xuất hiện biến hóa, dao động như sóng lăn tăn xuất hiện, một bảo vật khác lại từ từ hiện ra. Đây là một ống ngọc màu đen lớn chừng một đầu ngón tay.
Theo tin tức hiện lên trong đầu, vẻ mặt của Bạch Đông Lâm hơi đổi, trong mắt lộ ra vẻ kích động.
‘Thần thông… Linh Hồn Chi Nhãn!’
Khí chủ pháp thuật, thể chủ thần thông.
Thần thông chính là bí pháp dành riêng cho thể tu. Hơn nữa, thần thông loại linh hồn này vô cùng hiếm có. Bạch Đông Lâm không kịp nghĩ nhiều, sợ người khác nhanh chân đến trước nên hắn đã dùng thân pháp nhảy xuống khán đài, chỉ để lại một chuỗi tàn ảnh.
Dao động lại xuất hiện, bóng dáng của hắn cũng biến mất không thấy đâu nữa. Bạch Đông Lâm cảm thấy mình như vừa xuyên qua một tầng bọt khí, xuất hiện trong một không gian tối tăm rộng lớn chỉ trong nháy mắt.
Ở vị trí trung tâm của không gian có một cái bàn đá lớn. Trên bàn đá kia có hai quả cầu ánh sáng đang bay lơ lửng, bên trong có chữ.
Quả cầu thứ nhất có chữ “vận”, quả cầu thứ hai có chữ “chiến”. Bạch Đông Lâm nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng thì lại có tin tức hiện lên trong não. Hóa ra trận khiêu chiến này có hai phương thức, một loại là khảo nghiệm vận may, một loại là khảo nghiệm chiến lực. Hắn có thể tùy ý chọn một phương thức, qua được ải là có thể nhận được phần thưởng.
Nếu lựa chọn “vận” thì sẽ có mười ly rượu giống nhau như đúc xuất hiện. Trong đó có chín ly rượu là rượu độc, dính vào thì chắc chắn phải chết. Chỉ cần chọn trúng chén rượu không có độc là sẽ thành công vượt ải. Nếu chọn sai thì đương nhiên sẽ bị độc chết, vượt ải thất bại.
Nếu lựa chọn “chiến” thì sẽ có một trăm tu sĩ cùng cảnh giới xuất hiện trong đại sảnh. Nếu chiến thắng thì được tính là thành công vượt ải.
Bạch Đông Lâm mỉm cười, không ngờ tuyệt cung này lại nhân tính hóa đến vậy. Nhưng Lưu lão đầu làm thế nào để vượt được trận khiêu chiến khó thế này? Lẽ nào giá trị của phần thưởng khác nhau thì mức độ khó cũng khác nhau?
Xem ra thần thông quý giá hơn máu rồng rất nhiều. Không phải hắn xem thường Lưu lão đầu. Người bình thường vốn chẳng thể vượt qua được trận khiêu chiến có mức độ khó như thế này. Một là cửu tử nhất sinh, một là lấy một địch trăm.
Bạch Đông Lâm tự tin có thể chiến thắng được một trăm tu sĩ cùng cảnh giới. Hắn có thân thể Bất Diệt Bất Tử, chẳng sợ bị thương, thứ mà hắn không e sợ nhất chính là quần chiến.
Hắn có thể thắng, nhưng không cần phải làm thế…
Bạch Đông Lâm lựa chọn phương thức ít tiêu hao sức lực hơn – Cửu tử nhất sinh, hắn nhào về phía quả cầu sáng có chữ “vận”. Quả cầu ánh sáng này vừa chạm đã vỡ. Chữ “vận” hóa thành đốm sáng rồi biến mất, quả cầu ánh sáng còn lại cũng biến mất theo.
Trên mặt bàn đá lóe sáng, mười chiếc ly bạch ngọc đột nhiên xuất hiện, bên trong đó đều chứa rượu trong suốt. Bạch Đông Lâm quan sát một cách tỉ mỉ. Đúng là chúng giống nhau như đúc, bất kể màu sắc hay mùi vị, hoàn toàn phải dựa vào vận may để lựa chọn.
“Chỉ cần uống rượu không có chút độc nào là tính vượt qua khiêu chiến đúng không?”
Bạch Đông Lâm cười ha hả, lấy một cái bát sắt ở trong nhẫn Tu di ra. Đây chính là thứ mà hắn dùng để ăn cơm. Bạch Đông Lâm đặt bát lên bàn, đổ mười ly rượu vào bát. Bị độc chết là chuyện cực kỳ đau đớn, tốt hơn hết là làm trong một lần.
Bạch Đông Lâm cầm bát sắt lên, uống một hơi cạn sạch mà chẳng hề do dự.
“Rượu ngon!”
Hắn còn chưa dứt lời thì cả thân thể lẫn linh hồn đều hóa thành hư vô. Chỉ một hơi thở sau, Bạch Đông Lâm trần trụi đột nhiên xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận