Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1317: Không tàn khốc chém giết thì sao sinh ra cường giả?

"Có điều thưa chủ nhân, cách đây không lâu, Thiên La đã thu thập được một tin tức, có lẽ sẽ có tác dụng với ngươi."
"Ồ?"
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm hơi thay đổi, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
"Nói lại nghe một chút."
"Vâng! Chủ nhân, ba ngày trước, tại một lần tụ hội của tiểu bối Yêu Tộc, con thứ bảy của Long Đế đời này trong lúc vô tình đã tiết lộ hắn sẽ tham gia mừng thọ mười triệu tuổi của lão tổ, hơn nữa còn có thể nhìn thấy lão tổ!”
Vô tình? Chỉ sợ là khoe khoang đi!
Cũng giống như một tên ăn xin ngày mai sẽ đi vào kinh diện thánh, đây không thể nghi ngờ là vinh dự lớn lao, nói ra, tự nhiên sẽ dẫn tới ánh mắt hâm mộ của một đám ăn xin và a dua nịnh hót.
"Không sai, đây là một tin tức hữu dụng."
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, tục ngữ nói phương dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân (*), cho dù là cường giả Thập Cảnh cũng vậy.
((*) Phương dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân: là câu nói trong Chu Dịch, hàm ý rằng người tốt kẻ xấu thường khó mà ở cùng với nhau, cũng có nghĩa là nhìn vào nhóm bạn thân của một người, ta có thể phần nào đánh giá được người đó.)
Có thể dễ dàng tiếp xúc với cường giả Thập Cảnh, tự nhiên cũng là nhân vật Thập Cảnh.
Hắn chỉ cần theo con trai thứ bảy của Long Đế này đi tham gia mừng thọ thì có thể tiếp xúc với lão tổ, cuối cùng lấy nó làm bàn đạp, tìm được tung tích mục tiêu của mình.
U Minh Chúc Long!
Không, nói chính xác hơn là U Minh Chúc Long nắm giữ mười vạn quy tắc quái dị!
Sau khi hắn nhận được tin tức này từ hội đồng tối cao Nhân Tộc, đã mưu tính tính khả thi của việc này, nếu có thể, hắn không ngại ra tay giải quyết mối họa tiềm ẩn lớn này.
Đây không chỉ vì Nhân Tộc, mấu chốt nhất vẫn là vì mình, lần này hắn chuẩn bị tốt một phen cho bia đá tối đen.
"Tấm bia đá tối đen đến cùng có lai lịch gì? Ở cuối luân hồi ở Mẫu Hà, một thoáng kinh hồng nhìn vết đứt tối đen có phải đến từ ngươi hay không?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe ra, trong lòng đã có chút gấp không thể chờ đợi, hận không thể lập tức nhét mười vạn quy tắc quái dị vào trong miệng tấm bia đá tối đen.
"Thiên La, khi nào bắt đầu mừng thọ?"
"Hồi chủ nhân, một tháng sau, tọa độ..."
“Rất tốt!”
Đôi mắt Bạch Đông Lâm chứa ý lạnh, thân ảnh hơi nhoáng lên, biến mất không thấy.
Tù Ngạc Giới Vực, Nhân Tộc trục xuất hai mạch Yêu Tộc là Lân Giáp Phi Cầm, cắt vứt bỏ một trong hơn một ngàn giới vực.
Ở trung tâm giới vực này đã từng tồn tại một chiến trường dị tộc nhỏ yếu có tên là "Tù Ngạc", theo sự rút lui của chiến tuyến Nhân Tộc với sự nhập chủ của Lân Giáp Yêu Tộc, chiến trường này đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Từ khi văn minh Nhân Tộc có ghi chép tới nay đã tồn tại với bốn mươi tám dị tộc qua năm tháng vô tận, trải qua nhiều lần chinh chiến, hiện tại còn lại ba mươi sáu chi dị tộc.
Sự mạnh yếu của những dị tộc này không đồng nhất, mạnh nhất thuộc về Tà Thần Giới, dị tộc tồn tại ở Tù Ngạc Giới Vực tên là "Ngạc" chỉ có thể xếp cuối, thực lực còn lâu mới bằng Lân Giáp Yêu Tộc, thậm chí ngay cả sào huyệt cũng bị đoạt đi, chỉ có thể trở thành "đồng minh" trên danh nghĩa của Lân Giáp Yêu Tộc.
Cụm thiên hà của Hôi Minh Siêu Giới gần cửa chiến trường Tù Ngạc bị đại năng của Lân Giáp Yêu Tộc thi triển thần thông, hấp thu được rất nhiều nhật nguyệt tinh thần tạo thành một phương tinh vực tương đối phồn hoa, các Hằng Tinh Giới lớn nhỏ bị các thế lực lớn của Yêu Tộc chiếm cứ.
Tài nguyên tu hành của những giới vực bị Nhân Tộc vứt bỏ này tự nhiên không thể gọi là dư thừa, nhưng Yêu Tộc hiện giờ chỉ là chó nhà có tang bị xua đuổi, có chỗ ở đã là không tệ rồi, tự nhiên không dám cầu xa nhiều hơn, chỉ có thể dựa vào thực lực của mỗi người, cố hết sức tranh thủ đất đai cho người trong tộc để sinh tồn.
Phía trên Yêu Tộc ngầm đồng ý loại cạnh tranh lành tính này, không tàn khốc chém giết thì sao sinh ra cường giả?
Yêu chính là yêu, hung tàn từ trong xương cốt, sẽ không theo tu hành mà xóa bỏ.
Hằng Tinh Giới Xích Lam, thế lực hai bên Lân Giáp Yêu Tộc đang căng thẳng giằng co. Trong vũ trụ hư không dày đặc chiến hạm, pháp bảo phi hành bao trùm, yêu khí tanh hôi nồng đậm cuồn cuộn nổi lên từng trận lốc xoáy lông đỏ.
“Cữu Sạ, ngôi sao này là tiểu bối trong tộc ta phát hiện trước, trước đó nó là vật vô chủ, ta muốn khai thác nó, có vấn đề sao? Nhưng ngươi dám ngăn cản ta?! Tê tê!"
Một con trăn lớn toàn thân đen kịt, quanh co quấn quanh chiến hạm khổng lồ, ngửa đầu kêu tê, khói độc màu xanh biếc tràn ra ăn mòn hư khôngg đến gồ ghề.
"Hừ! Hắc Lão nhất tộc các ngươi đừng quá đáng, đừng tưởng rằng bản thân có một ít độc long huyết mạch Xích Giáp ta thì ta sẽ sợ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận