Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 183: Hạt châu đỏ

Mục đích bọn họ nhằm vào tu sĩ Càn Nguyên giới khác với tu sĩ Cổ Giới chứ không chỉ đơn giản chỉ là giết chóc. Chuyện đã đến nước này thì cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi, Bạch Đông Lâm nắm trong tay không ít át chủ bài, cho nên hắn không thấy hoang mang rối loạn gì. “Bí cảnh Nguyệt Cung đã mở rồi!”
Một tiếng hét lớn thu hút sự chú ý của mọi người. Bạch Đông Lâm không nghĩ nữa, quay đầu lại nhìn thì một cánh cửa ánh sáng cực lớn đang từ từ xuất hiện trên bầu trời.
Rất nhiều tu sĩ không còn quan tâm đến Liên Minh Cổ Giới nữa, tất cả đều lao vào cánh cổng ánh sáng, mục đích chính là bảo vật bên trong bí cảnh. Nếu các tu sĩ Cổ Giới không đến thì càng tốt.
Bạch Đông Lâm cũng đi theo đám đông tiến vào cánh cổng ánh sáng, chỉ chớp mắt thôi mà Trụy Nguyệt Khanh đã không còn một bóng người.
Chỉ còn lại một cánh cổng ánh sáng đứng sừng sững tại chỗ.
Trong một đại điện khổng lồ được xây dựng từ bạch ngọc bỗng xuất hiện vô số bóng người. Tổng cộng có khoảng hơn hai mươi nghìn người, bọn họ đều là tu sĩ Càn Nguyên giới bước vào bí cảnh Nguyệt Cung.
Mọi người cảnh giác quan sát tình hình xung quanh, đúng là bí cảnh có vận may cơ duyên nhưng cũng thường kèm theo nguy hiểm chết người.
Bạch Đông Lâm giẫm lên mặt đất bạch ngọc, cẩn thận cảm nhận được đó chỉ là bạch ngọc bình thường chẳng có tí giá trị nào. Lần này hắn đã hạ quyết tâm dốc toàn lực vơ vét tài nguyên nên chỉ cần là vật có ích thì sẽ mang đi hết.
Bạch Đông Lâm lắc đầu, nhìn về phía vách tường vây quanh đại điện.
Trên bức tường khổng lồ phủ đầy các bức bích họa tinh xảo được vẽ từ góc nhìn của một nữ tử áo trắng.
Những hung thú to lớn đáng sợ tàn phá thế giới. Sau khi chiến đấu kịch liệt với đám hung thú, nữ tử áo trắng đã bại trận, nhưng khi nàng sắp bị hung thú giết thì có một bóng người cường tráng lao xuống, đẩy lùi hung thú rồi đưa tay ra nâng nữ tử áo trắng trên mặt đất dậy.
Những bức tranh tiếp theo đều vẽ cảnh nam tử chiến đấu ác liệt với hung thú. Tuy mấy bức bích họa này chỉ miêu tả bóng lưng nam tử nhưng vẫn có thể cảm nhận được thực lực ngất trời của hắn ta.
Nữ tử áo trắng dùng góc độ của người ngoài cuộc để nhìn nam tử cường tráng chiến đấu với quái vật, hắn ta ngửa mặt lên trời gào thét dẫn xuống vô số sấm sét. Khi nam tử hiến tế cơ thể để phong ấn hung thú thì trên mặt nữ tử áo trắng chảy một hàng lệ nóng, lập tức hóa thành bạch quang bay về phía bầu trời xa xôi…
Sau khi xem hết mấy bức bích họa, Bạch Đông Lâm ngẫm nghĩ, xem ra nữ tử áo trắng kia chính là chủ nhân của Nguyệt Cung, không biết nam tử đã chiến đấu ác liệt với hung thú là ai? Tin tức quá ít, không thể suy đoán được bất cứ điều gì.
Lúc này, thập đại hung thú bên trên bức bích họa hơi sáng lên, chúng vậy mà lại hóa thành thực thể nhảy ra khỏi bích họa!
Grào…
Mặc dù thập đại hung thú này còn lâu mới so sánh được với những hung thú được miêu tả trong các bức bích họa nhưng chúng cũng có khí thế bất phàm, nổi giận gầm lên rồi lao về phía đám đông.
Nhiều tu sĩ không hề hoảng loạn mà hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết hoặc lấy pháp bảo ra công kích ngược lại. Thậm chí còn có không ít tu sĩ phóng đến bên dưới thân thể hung thú dùng khí huyết quấn quanh cơ thể mà đánh cận chiến.
Nhất thời, đại điện chia thành mười nhóm chiến đấu. Hào quang pháp thuật thần thông bắn ra bốn phương tám hướng, tình hình chiến đấu rất là kịch liệt.
Thực lực của đám hung thú này rất mạnh, Bạch Đông Lâm ước tính thực lực của chúng đã gần đạt đến Nguyên Thần Cảnh đại viên mãn. Điều quan trọng nhất là những hung thú này đánh mãi không chết, cho dù bị đánh thành từng mảnh nhưng sau khi ánh sáng lóe lên thì chúng lại khôi phục về nguyên dạng.
Nếu là một tu sĩ Nguyên Thần Cảnh đại viên mãn bình thường, bị một đám người vây đánh thì đã chết từ lâu rồi. Ở đây có hơn hai mươi nghìn người đều là đệ tử tinh anh của các tông phái, tuy chỉ mới bước vào Nguyên Thần Cảnh nhưng thực lực cũng không hề yếu kém.
Bạch Đông Lâm vẫn không động đậy mà dùng thần niệm bao phủ lấy một hung thú. Hắn muốn tìm ra nhược điểm của nó, không thể một kiếm giết chết thì làm gì cũng chỉ phí công mà thôi.
Đến khi một con hung thú bị đánh tan thì hạt châu đỏ nho nhỏ trong cơ thể nó đã thu hút sự chú ý của Bạch Đông Lâm. Mỗi khi đám hung thú này sống lại thì đều lấy hạt châu đỏ này làm trung tâm, có vẻ như đây chính là mệnh môn của bọn chúng.
Bạch Đông Lâm khẽ mỉm cười, Huyết Nguyên trong cơ thể hắn lập tức bùng lên, cùng lúc thi triển mấy bí thuật.
Đôi mắt Bạch Đông Lâm bắn ra ánh sáng đỏ, năm con hỏa long đỏ tươi như máu quấn quanh khắp người hắn. Một luồng khí thế không kém gì đám hung thú phóng lên tận trời khiến mặt đất làm từ bạch ngọc dưới chân không chịu nổi áp lực mà nứt toác, vô số vết rạn chằng chịt lan ra bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận