Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1959 - Dòng thời gian Thần Thánh (1)

Ánh mắt Bạch Đông Lâm lãnh đạm, ngón tay chậm rãi dùng sức, phát ra một tiếng vỡ vụn đinh tai nhức óc, bề mặt cơ thể của Ám Vực Nguyên Tổ phóng ra ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy lóa mắt, khí tức siêu thoát phức tạp quanh quẩn không thôi.
Áo giáp, trường kiếm, áo choàng, nhẫn, khuyên tai, bảo tháp...... Cả người Ám Vực Nguyên Tổ, từ trên xuống dưới có mười sáu cổ vật với sức mạnh siêu thoát, tất cả đều ở trạng thái kích hoạt bản nguyên, sở hữu đủ loại Khái Niệm hùng mạnh đáng sợ và quái dị.
Nếu đổi lại là bất kỳ một vị Bỉ Ngạn nào khác, một khi gặp phải Ám Vực Nguyên Tổ đều chỉ có một loại kết quả duy nhất, chính là bị giết chỉ trong vài giây, đáng tiếc, đối thủ của hắn ta là Bạch Đông Lâm, người có thực lực tăng vọt sau khi nuốt chửng vô tận lương thực dự trữ.
“Chết đi!”
Răng rắc——
Vũ khí siêu thoát ào ào vỡ vụn dưới lực siết chặt của vòng xoáy trong lòng bàn tay, Khái Niệm Bản Nguyên khô cạn và tiêu tan, chỉ để lại một ít tàn ảnh, sau đó lập tức rơi vào bản chất siêu thoát.
“Quái vật! Ngươi sẽ chết rất thảm!”
Ám Vực Nguyên Tổ đã mất đi sự bảo vệ của bảo vật, vẻ mặt đầy tuyệt vọng, cuối cùng chỉ kịp thốt ra một lời nguyền rủa hận thù, ngay sau đó ý thức của hắn ta vĩnh viễn rơi vào bóng tối, đầu nguồn tin tức bị xóa sạch, triệt để biến mất khỏi thế gian.
“Chết rất thảm à?”
Bạch Đông Lâm khẽ giật ngón tay, thu dọn đống mảnh vỡ rồi cất kỹ, ánh mắt sâu thẳm vô cùng bình tĩnh, không thèm để tâm đến tiếng kêu rên nức nở của con chó bại trận.
Tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc là tình huống gì mà lại khiến một tên cùng hung cực ác có thể nói ra những lời buồn cười như vậy với hắn?
“Là vì ​​sợ chết ư? Hay là vì Chư Thiên diệt vong trong tay ta, nên hắn ta xót xa và phẫn nộ trước sự tiêu tán của vô tận sinh linh?”
Tuy rằng sinh linh Tai họa đen tối có hình thức sinh mệnh đặc biệt, chỉ có thập cảnh mới có thể thức tỉnh được ý thức bản ngã và trở thành một sinh linh chân chính có tư tưởng, nhưng cho dù là vậy, sinh linh trí tuệ Tai họa đen tối đã chết trong trận chiến này cũng đếm không xuể, có thể gọi là vô lượng.
Ngoài ra, thế giới Bản Nguyên và vô tận sinh linh bản nguyên trong cơ thể của cường giả Tai họa đen tối cũng cùng nhau diệt vong.
Không nghi ngờ gì, tội ác của Tai họa đen tối đã khắc sâu vào xương cốt, nhưng một phần lớn trong số những sinh linh chết thảm này đều chưa từng bước ra khỏi Chư Thiên của mình, đương nhiên cũng chưa từng giết hại qua sinh linh vạn tộc.
Bọn chúng, có vô tội không?
“Hừ! Hiện giờ không có án mạng, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có, thù hận giữa Tai họa đen tối và vạn tộc là không thể hóa giải, chỉ khi nào một bên triệt để biến mất, thì lúc ấy loại kết cục này mới có thể được hóa giải!”
Giọng điệu của Bạch Đông Lâm vững vàng, ý chí kiên định, không một chút dao động, hắn không phải Thánh Mẫu, cũng chưa bao giờ rêu rao bản thân, hắn chưa hề che giấu tham lam và dã tâm của mình.
Lấy danh nghĩa Nhân tộc, thực hiện chính nghĩa của vạn tộc, tiêu diệt Tai họa đen tối và biến chúng thành nguồn lương thực cho sự trưởng thành của chính mình.
“Tâm ta trong vắt như gương sáng, tất cả những gì ta làm đều là vì chính nghĩa!”
“Giết——"
Oành ầm ầm!
Mất đi khối xương cốt rắn chắc thống lĩnh là Ám Vực Nguyên Tổ, đội quân vây quét của Tai họa đen tối chẳng khác gì gà đất chó sành*, một quyền một chưởng đã có thể diệt sạch vô số người, từ thập cảnh đến Bỉ Ngạn, bất kể chúng mạnh đến đâu, đầu nguồn tin tức của chúng đều sẽ bị nghiền nát, ý thức bản ngã bị xóa bỏ.
*Chỉ sự bất tài vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì
*Chỉ sự bất tài vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì
Huyết hải vô biên kéo dài mấy trăm Siêu Niệm, vô tận thi hài cao ngất chìm nổi trong đó, Bạch Đông Lâm đứng phía trên, mỗi sợi tóc đều tỏa ra tia sáng đỏ tươi, hắn giương mắt nhìn khắp bốn phía, chỉ một khoảng thời gian ngắn, trong cảm nhận lập tức không còn bất kỳ sinh vật sống nào.
“Vô Hạn – Chư Thiên Đại Tuyền Qua, nuốt!”
Vòng xoáy sâu thẳm tăm tối chậm rãi mở ra sau lưng hắn, vô lượng huyết thủy quấn quanh cánh tay bị cắt đứt của thi hài, tràn vào như ong vỡ tổ, nghiền nát và quét sạch, hóa thành năng lượng thuần khiết, bị hằng hà sa số Chư Thiên thứ cấp phân chia đến mức hầu như không còn gì.
Bạch Đông Lâm hơi nhắm hai mắt mình lại, lộ ra sắc mặt thoải mái, dưới sự phản chiếu của Huyết Hải vô tận, hắn giống hệt như một đại ma đầu vô thượng!
Ùm ùm!
Những đường nét khắc họa bóng lưng trên bia đá Vô Danh đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi, “Chiến” quay đầu lại nhìn, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng nơi khóe mắt.
Ánh sáng đỏ lấp lóe không ngừng, đầy rẫy ý nghĩa cảnh cáo.
“Xem ra chỉ có thể ngừng lại ở đây thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận