Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1962 - Nguyên Sơ Hắc Quang (1)

May mắn trong bất hạnh, lúc này hắn còn ở trong dòng thời gian Thần Thánh chất chứa ánh sáng vàng óng rực rỡ chói lọi, ngăn cách cảnh tượng đáng sợ ập tới.
“Diệt——”
Dòng thời gian Thần Thánh, thời không của ánh sáng vàng óng ngưng tụ đang dâng trào sóng cả cuồn cuộn dưới sự khuấy động của tiếng gầm thét.
Nhưng đặc tính không thể lay chuyển của nó cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả uy lực dữ dội của người siêu thoát cũng nhanh chóng lắng xuống và kế đó hết thảy lại trở về trạng thái ban đầu chỉ trong tích tắc.
Có rất nhiều ánh mắt hiện lên trong thời không ánh sáng vàng, nhìn chằm chằm vào nhau, từng hình bóng cao chót vót vô lượng trôi nổi trong ánh sáng rực rỡ, hoặc khoanh chân bấm niệm pháp quyết, hoặc đạp lên chiếc đỉnh khổng lồ, hoặc tay vung trường kiếm......
Đủ loại dị tượng có hình thù không xác định, khí tức tàn bạo lặng lẽ đan xen quẩn quanh, trận chiến siêu thoát căng thẳng sắp sửa bùng nổ.
Những người siêu thoát đã thoát ra khỏi cuộc đối đầu trong một Tiểu Diễn kỷ, giáng xuống thế giới hiện tại, đứng trên dòng thời gian Thần Thánh nhìn nhau.
“Hừ! Vạn tộc, tính toán hay đấy!”
Đôi con ngươi đỏ tươi khẽ lấp lóe, sau đó ẩn vào bên trong ánh sáng vàng, khí tức lạnh lẽo áp chế dòng sông ánh sáng vàng đến gần như đóng băng bỗng chốc tản đi, hình bóng của một đám người siêu thoát cũng vỡ tan như bong bóng.
Hạch tâm Tuyền Qua Chư Thiên của Tai họa đen tối, ở nơi sâu nhất của hư vô tận cùng, sương mù đen kịt nhộn nhạo gợn sóng.
Người siêu thoát “Hắc Nguyên” bước tới, vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động, so với cơn giận dữ vừa rồi của hắn ta trên dòng thời gian Thần Thánh mà hắn ta vừa trải qua, quả thực là một trời một vực.
Một lúc sau, rất nhiều người siêu thoát Tai họa đen tối tụ tập lại với nhau, tất cả đều im lặng không nói lời nào, ánh mắt chớp lóe, khó mà hiểu được.
“Bà Luân Sát Đế, kế hoạch của ngươi hình như thất bại rồi?”
Thân thể của người siêu thoát cấp Tự Sự – Vĩnh Hằng Chi Tội tựa như một khối “đa diện đều” có vô số khuôn mặt không thể diễn tả nên lời, mỗi khuôn mặt đều khảm một con ngươi tối tăm u ám dựng thẳng đứng, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Bà Luân Sát Đế, nom cực kỳ quỷ dị, cảm giác áp bức rất nặng, đồng thời còn lộ ra một chút giễu cợt.
“Có vấn đề gì sao?”
“Chẳng phải tất cả những việc này đều nằm trong phạm vi kế hoạch đó sao?”
Bà Luân Sát Đế khẽ híp mắt lại, chậm rãi di chuyển tầm mắt, vượt qua tầng tầng lớp lớp thời không ngăn trở, nhìn toàn cảnh thảm kịch sau chiến tranh của vùng phúc địa Tuyền Qua Chư Thiên, trong phút chốc, sắc mặt hắn ta cũng trở nên khá khó coi.
Hiện thực bị bao trùm bởi dòng thời gian Thần Thánh đã hoàn toàn bị khóa kín, muốn đảo ngược thời không thì phải đảo ngược toàn bộ dòng thời gian, việc này khó đến cỡ nào?
Bản thân dòng thời gian Thần Thánh khó lay chuyển, ngược lại, đây lại là chỗ dễ, chỗ khó khăn thực sự là có rất nhiều người siêu thoát trôi nổi trong đó, đám Thần giống như hàng loạt con đập đứng trên dòng sông thời gian, cắt đứt và trấn áp, triệt để ngăn cản khả năng chảy ngược dòng của thời gian.
Việc tổn thất phúc địa Tai họa đen tối là kết cục đã được định sẵn, nếu người siêu thoát bất chấp mọi giá, trái lại có thể khôi phục nguyên dạng, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn thì rõ ràng làm vậy là không đáng tí nào.
“Ta cũng không ngờ tới tiểu tử đó lại hung hăng như vậy, vốn tưởng rằng hắn sẽ bị mắc kẹt trong đất Hội Tịch...... Hừ!”
Bà Luân Sát Đế thu hồi ánh mắt, dường như cảm nhận được sự giễu cợt đến từ xung quanh, sắc mặt lại càng khó coi hơn nữa, hắn ta lập tức kêu gào, sau đó không nói thêm lời nào.
“Được rồi, tuy rằng lần này tổn thất nặng nề, nhưng kế hoạch đã thành công, không phải sao?”
“Hết thảy những thứ khác đều chỉ là râu ria không đáng kể.”
Hắc Nguyên khẽ lắc đầu, vừa dứt lời, hắn ta đi vào nơi sâu trong sương mù, đám đông người siêu thoát thấy vậy cũng không nói nhiều, đè nén suy nghĩ, rồi theo sát phía sau.
Nếu như là Chư Thiên bình thường sụp đổ, nó cũng chỉ giống như những Chư Thiên Toàn Tí cằn cỗi trong vạn tộc, người siêu thoát vốn dĩ chẳng thèm quan tâm, lý do khiến bọn chúng tức giận như vậy là vì lần này thứ mà Tai họa đen tối tổn thất chính là rất nhiều Chư Thiên chí cao của vòng xoáy hạch tâm.
Bên trong những Chư Thiên này chứa đựng tâm huyết của đám Thần, chúng đã thu thập được lượng lớn tài nguyên và vô số Thiên Kiêu yêu nghiệt có tỷ lệ sinh ra người siêu thoát rất cao.
Những mất mát bên ngoài không tính là gì, quan trọng nhất là tiềm năng trong tương lai, chỉ có người siêu thoát mới đáng giá cho người siêu thoát để mắt đến.
Một nhóm người đáng sợ đứng ở đỉnh cao thế giới, lúc này lại hệt như người phàm, lặng lẽ cất bước trong sương mù, che lấp khí tức một cách triệt để, lộ ra một chút trang nghiêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận