Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 476: Yên tâm đi

Xem ra đám gia hỏa khiến người ta chán ghét kia cũng biết rõ chính mình, cũng nắm rõ thời gian lão tổ hóa thân xuất hiện, tất nhiên bọn chúng sẽ không nán lại chịu chết. Ánh mắt quay về Duy Độ Chi Tâm, vẻ mặt Bạch Đông Lâm hơi sững sờ.
Chỉ thấy hắc động vặn vẹo trên trời cao không hề biến mất mà được khuếch trương đến cực đại, ở phía trên Duy Độ Chi Tâm dần dần thôn phệ, toàn bộ đỉnh tâm, bao gồm cả một nhánh dây leo xanh biếc đã bị nuốt vào trong hắc động!
Không thể nào! Không thể nào!
Chẳng lẽ đám người kia muốn mang Tiểu Lục a di đi ư?
Cửu Hoàn ‘Tâm’ đã hoàn toàn biến thành sa đọa hắc ám, hắc động vặn vẹo chậm chạp thôn phệ Duy Độ Chi Tâm.
Biết rõ là không thể, nhưng vẫn cố chấp như cũ.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hơi lóe sáng, ma vật rút lui, hóa thân của lão tổ sắp giáng thế, hắn nên tranh thủ thời gian thoát thân thì tốt hơn.
Ý nghĩ khẽ động, vòng xoáy màu đỏ tươi lập tức hiện ra, Lưu Đông Xuyên bức ra từ thế giới thấp duy.
“Lưu tiền bối, phía sau đành giao cho ngươi rồi.”
Bạch Đông Lâm vừa dứt lời, quang mang kim hồng lấp lánh của bia Tiêm Giác bắn ra từ trong Thần Hải, trôi nổi trên hư không, rung động kịch liệt.
Muốn đưa vô số tu sĩ tiến vào thế giới thấp duy vô cùng khó khăn, tất cả đều dựa vào sự trấn áp cưỡng ép của Lưu Đông Xuyên.
Hôm nay, hắn muốn đưa mọi người vẫn còn đang trong trạng thái ngưng kết ra khỏi thế giới thấp duy, vô cùng tự nhiên.
Trong lúc ý niệm khẽ động, uy năng của thế giới thấp duy bị thúc giục, một gợn sóng huyết hồng, lấy trung tâm là bia Tiêm Giác, trong nháy mắt cuộn trào ra tứ phương tám hướng.
Những nơi gợn sóng huyết hồng quét qua, vô số bóng người lăng không xuất hiện trên vùng đất tăm tối.
Trong nháy mắt, một tỷ một trăm hai mươi triệu tu sĩ đã được thả ra ngoài, chỉ có điều có rất nhiều pháp bảo trữ vật của các tu sĩ vĩnh viễn bị giữ lại ở trong thế giới thấp duy.
Còn cả Hắc Thành kim loại khổng lồ kia cũng bị Bạch Đông Lâm giữ lại.
Toàn thân tòa thành màu đen này được chế tạo từ một khối tinh thiết màu đen, tinh thiết này còn cứng rắn hơn huyền thiết gấp ngàn lần, nặng hơn gấp vạn lần.
Mặc dù không phải là nguyên liệu trân quý gì, nhưng nó thắng ở số lượng nhiều, ở Càn Nguyên giới, gần như không tìm thấy loại tinh thiết màu đen có thể tích nguyên vẹn này.
Bạch Đông Lâm đoán có lẽ nó đến từ vũ trụ hư không, một khối thiên thạch rơi xuống, trong vũ trụ bao la vô ngần, nguyên liệu gì cũng có thể tồn tại, hơn nữa số lượng cực kỳ lớn.
Tòa thành được chế tạo từ một khối tinh thiết màu đen này vô cùng nặng, mỗi lần nhớ đến cảnh Lưu Đông Xuyên một tay phá thành, trong lòng Bạch Đông Lâm lại cảm thấy rung động trước thực lực của đại năng.
Đừng tưởng hắn đóng vai trò quan trọng trọng kịch biến Đan Minh lần này, nhưng chiến tích lớn nhất vẫn là nhờ lực lượng của hài cốt đại lão, chém giết nửa bước đại năng Quảng Lăng.
Có thể lấy thế giới thấp duy nghịch chuyển thế cục, tất cả đều dựa vào Lưu Đông Xuyên.
Đối với tất cả những chuyện này, Bạch Đông Lâm cũng không cảm thấy tự ti, ngược lại hắn càng hiểu rõ sự nhỏ bé của bản thân.
Sau khi thả tất cả các tu sĩ vào thế giới thấp duy, gợn sóng huyết hồng thu lại, bia Tiêm Giác Kim Hồng hơi lóe sáng, một lần nữa trở về trong thế giới thấp duy.
“Lưu tiền bối, bảo trọng!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, chắp tay, những chuyện mà Lưu Đông Xuyên sắp phải đối mặt không cần nghĩ nhiều cũng đoán được.
Mặc dù có công lao ngăn cơn sóng dữ nhưng nhất định phải đối mặt với sự dò xét, tìm tòi từ các phe.
Trong tình huống thực lực quân địch hoàn toàn áp chế quân mình, tại sao ngươi lại làm được?
Dưới sự ràng buộc của hai lời thề ước, tất nhiên Lưu Đông Xuyên không thể nói ra tất cả, nếu như có người cố tình muốn tìm hiểu, có khả năng Lưu Đông Xuyên sẽ chết vì lời thề.
Đây cũng là nguyên nhân hắn bội phục Lưu Đông Xuyên.
“Đông Lâm, yên tâm đi!”
“Lưu Đông Xuyên ta cũng không phải là hạng người mặc người nắn bóp, những gì ta đã làm không thẹn với lương tâm, không sợ người bên ngoài dòm ngó!”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, chắp tay hành lễ lần nữa, thân ảnh chớp lóe, hóa thành một tia lưu quang, dung nhập vào trong hàng triệu tu sĩ, giống như cá về biển cả, triệt để cắt đứt mọi mối liên quan với những chuyện trước đó.
“Tiên pháp! Thập phương phong tận, giải!”
Bạch Đông Lâm vừa đứng vững người, chỉ nghe thấy trong hư không truyền tới tiếng quát của Lưu Đông Xuyên.
Tất cả tu sĩ bị phong ấn ngưng kết, phù văn sặc sỡ trên người bọn họ bắt đầu lưu động, hội tụ lại một chỗ, hóa thành tia sáng bắn vào trong hư không.
Hơn một tỉ luồng ánh sáng sặc sỡ hội tụ thành một viên quang cầu cực lớn, bị Lưu Đông Xuyên nuốt vào.
Sau khi phong ấn được giải trừ, bóng tối yên tĩnh lập tức bị náo loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận