Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1617 - Cổ ma diệt muôn dân (2)

Sắc mặt Liễu Nhất Nhất đau khổ, nàng nhìn thấy mười mấy khuôn mặt dữ tợn trên ngực cổ ma. Thì ra là thế, chẳng trách lại xuất hiện cổ ma vượt khỏi cảm nhận của nàng trước đó, những quái vật này lại có thể dung hợp lẫn nhau, gia tăng sức mạnh!
Cảm giác của kiếm tu nhạy bén, vừa mới ban đầu Liễu Nhất Nhất chưa cảm ứng được nguy cơ, những cổ ma này ngoại trừ có nhục thân cứng rắn, so ra mà nói, sức mạnh cũng không quá nổi bật.
“Ực ực!”
Cứu tinh mà bọn họ gửi gắm kỳ vọng lại bị giết chết trong vòng một giây!?
Một giây trước vô tận sinh linh còn đang nhảy cẫng hoan hô, lúc này lại như bị bóp chặt cổ, mấp máy không nói gì, sắc mặt quay về trắng bệch.
“Làm càn!!”
Lôi Đình gầm thét, chấn vỡ hư không, một kiếm hà chạy như bay đến từ sâu trong tinh không, cổ ma cánh tay vòng quanh như Thần long bị cắt chém điên cuồng, nhục thân cứng rắn đến cực điểm lập tức bị tiêu diệt.
“Kiếm Si sư phụ!”
Ánh mắt Liễu Nhất Nhất chớp động, bóng dáng lấp lóe một hồi, hóa thành kiếm quang độn hành, thoát khỏi khí cơ cổ ma áp chế.
Hay lắm tên kia! Lại có một đại cao thủ tới!
Vô tận sinh linh trở về từ cõi chết lần nữa, sắc mặt lập tức vui mừng, vừa muốn lớn tiếng reo hò, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh lúc trước, vội vàng ngậm chặt miệng lại, thành thật ngồi xổm tại chỗ, nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực.
“Nhất Nhất, ngươi không sao chứ?”
Kiếm Si thở ra một hơi, vẫn may, bà cô này không sao. Nếu không, không nói đến việc lão không thể đối mặt với Kiếm Ca, mà vị đại nhân nào đó sẽ phải lột da lão mất!
“Không sao! Kiếm Si sư phụ cẩn thận, những quái vật này có khả năng hợp thể, thật sự quỷ dị!”
Ánh mắt Liễu Nhất Nhất kiên nghị, trong lúc nói chuyện, nàng vung tay lên, dọn dẹp sạch bọt khí không gian phía dưới vào trong lòng bàn tay, nàng không đối phó với cổ ma được, chỉ có thể làm một ít chuyện đủ khả năng.
“Ta biết rồi!”
Kiếm Si nặng nề gật đầu, đưa tay cầm lấy bội kiếm bên hông, hơi thở trở nên cực kỳ bén nhọn. Những năm gần đây, con cháu lão quây quần, quả thực được hưởng thụ niềm vui gia đình, nhưng việc tu hành kiếm đạo, chưa từng rơi xuống mảy may.
“Gào gào gào!”
Cổ ma điên cuồng gào thét, cũng đã nhận ra sự mạnh mẽ của Kiếm Si, giống như bản năng, rất nhiều cổ ma tán loạn thân hình, hóa thành từng hạt nhỏ trắng sáng, không ngừng tụ hợp vào cơ thể cổ ma cao lớn kia.
“Không tốt!”
Sắc mặt Kiếm Si hơi thay đổi, tốc độ hơi thở cổ ma tăng lên làm trong lòng lão sinh ra cảm ứng nguy cơ nồng đậm, không dám tiếp tục trì hoãn nữa, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Keng!
“Tịch - Kiếm Sinh Kiếp Diệt!”
“Chém –"
Cả thiên địa yên lặng, thời không vỡ vụn, một đường kiếm quang mênh mông xen lẫn đen tro chém xuống vực tịch diệt, lôi cuốn vô tận bóng ma tử vong, tới tận chính giữa ấn đường cổ ma, thân thể cao lớn lập tức phân thành hai, lưỡi kiếm tinh vân khủng bố vỡ ra.
“A! Từ khi nào?”
Bóng dáng Kiếm Si khựng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một cánh tay xíu xiu đen nhánh, xuyên thẳng qua ngực lão, hắc khí quỷ dị tùy ý lan tràn, điên cuồng nuốt chửng hạt Bản Nguyên, thế giới Thể Nội, vỡ nát ra vô số vết rạn.
Cổ ma đen nhánh!?
Thì ra nguy cơ đến từ phía sau lưng.
Không phải cổ ma không có lý trí chỉ biết giết chóc hủy diệt hay sao? Thế mà chúng nó còn học được cách phối hợp!
Cổ ma đang tiến hóa!
“Kiếm Si sư phụ!!”
Liễu Nhất Nhất trợn trừng muốn rách cả mí mắt, đồng tử lập tức hóa thành màu đỏ máu, bóng dáng lấp lóe, chém tới bóng đen quỷ dị kia.
“Khục! Không được đến! Mau trốn...”
Ấn đường Kiếm Si quanh quẩn hắc khí, cưỡng ép hội tụ ý thức đã gần như tán loạn, Kiếm Đạo Chi Tâm vỡ nát bộc phát ra một kiếm lộng lẫy nhất.
“Giết!!”
Đinh--
Một ngón tay thon dài nhô ra từ trong hư không, chạm vào mũi kiếm của Kiếm Si, một kích bạo ngược lập tức tan rã như tuyết, ý chí tự thiêu đốt bị dập tắt, Kiếm Đạo Chi Tâm vỡ nát cũng hội tụ lại lần nữa.
“Ngươi...”
Sắc mặt Kiếm Si sửng sốt, thế mà còn có người có thể nghịch chuyển kiếm tự diệt của lão, với lại, luồng khí tức quen thuộc này là...
“Kiếm Si lão ca, vất vả rồi.”
“Trận chiến kế tiếp, hãy cứ giao cho Kiếm Ca đi!”
“Linh Hóa Thông Thiên!”
“Tru Tiên Kiếm Trận! Tru diệt ―― “
Ầm ầm!
Khí thế sắc bén vô tận bao phủ khắp vòm trời Tinh hà, ánh sáng trắng chói mắt hiện lên, đợi tầm mắt mọi người khôi phục lại, trước mắt nào còn bóng dáng cổ ma gì nữa đâu?
Đều đã hóa thành tro bụi tiêu tán không còn gì nữa rồi.
Vô tận sinh linh không dám thở mạnh, sắc mặt sững sờ nhìn bóng lưng kia.
Đây là kiếm tiên sao?
Một bộ bạch bào, tóc bạc nhảy nhót điên cuồng, chân đạp trên trận đồ kỳ dị, bốn kiếm vờn quanh bay múa quanh thân.
Kiếm Ý Trường Hà vô thượng phóng lên tận trời, giống như khoảnh khắc đó đã chặt đứt cả đất trời thời không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận