Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1843 - Một ánh mắt (2)

“Người siêu thoát, siêu thoát tất cả, lực siêu thoát chí cao chí thượng, không cách nào miêu tả, không cách nào tưởng tượng, không bài trừ có tai họa ngầm giấu diếm.”
“Hôm nay, chỉ có thể như vậy...”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm túc mục, khoanh chân ngồi sâu dưới đáy biển, tư duy quay cuồng chấn động, thần ngã mở ra hai mắt u lam, lấy ngón tay làm bút, mô tả ở trong hư vô tối nghĩa.
Sau một hồi lâu, cuối cùng lực lượng tư duy cũng viết ra một văn tự mơ hồ tàn phá. Văn tự này có ý tứ hàm xúc không rõ, giống như không tồn tại trong khái niệm, hư ảo mờ mịt đến cực điểm.
“Trấn!!”
Văn tự hư ảo lơ lửng bay đi, thâm nhập trong trí nhớ, rơi lên trên ánh mắt kia.
“Có hiệu quả?”
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng ngời, hắn vốn là ôm tâm tính thử một lần, không ngờ lại thật sự tạo nên tác dụng, sự rung động trong lòng tiêu tan thành mây khói, ánh mắt quỷ dị kia dần dần nhạt đi.
“Quả nhiên, lực siêu thoát, nhất định phải dùng sự vật cùng tầng thứ mới có thể ứng đối được.”
Cũng không phải là hắn không có thử qua trấn phong ký ức, nhưng không có tác dụng gì, ánh mắt kia vẫn sẽ di động tới trong mẩu ký ức khác như cũ, cho dù có áp chế bất tử bất diệt, tạm thời chém ký ức cũng giống vậy, ánh mắt sẽ tùy ý nhảy lên bên trong mẩu ký ức.
Văn tự sứt mẻ này là hắn đoạt được từ trong tấm bia đá ở đại lục thi hài của Si Đồng Chân Chủ, giọt máu đến từ chính người siêu thoát.
“Có điều, một giọt máu của người siêu thoát kia có vẻ như cũng tới từ Tai họa đen tối nhỉ? Hy vọng là sẽ không khéo quá hoá vụng.”
Nguy cơ tạm thời giải trừ, Bạch Đông Lâm thở phào một hơi, âm thầm tự kiểm điểm lại, lúc này đây mình vẫn là quá mức càn rỡ, cho rằng bước chân vào Bỉ Ngạn là có thể không kiêng nể gì cả, đã đánh mất lòng cẩn thận.
“Phương chư thiên hiện tại là?”
Hắn đặt sự chú ý ra thế giới bên ngoài, ý chí tuôn ra nhập vào dòng sông thời không, khẽ quét lướt qua, đọc đến rất nhiều tin tức ở tầng ngoài.
“Ồ? Thế mà lại là...”
“Chư Thiên Hồng Hoang!”
Phương chư thiên hiện tại là do vũ trụ đại thiên Hồng Hoang đếm không hết hội tụ lại tạo thành. Tất cả thế giới Hồng Hoang đã biết và không biết, tưởng tượng và hiện thực, trình tự khác nhau, kiểu loại không giống nhau, ở chỗ này đều có thể tìm tới.
Có Thánh Nhân một bước mười trượng, có Hồng Quân lão tổ bị đạn hạt nhân nổ chết, có Thánh Nhân lão gia động một tí là vì da mặt tái diễn thiên địa, có Đấu Chiến Thắng Phật đại náo thiên cung, cũng có Bàn Cổ đại thần khai thiên tích địa bất tử chứng được đại đạo...
Cùng với thân hình vô thượng bao trùm trên thái cổ Hồng Hoang chí cao, huy hoàng ngồi xếp bằng, Thông Thiên!
Thái cổ Hồng Hoang chí cao.
Chính là khu vực nguyên sơ của Chư Thiên Hồng Hoang, một chút mảnh vụn mà nó đánh rơi ra, diễn hóa thành vô số kể, cấp bậc lực lượng cao thấp không đồng nhất - vũ trụ đại thiên Hồng Hoang.
Sự cấu thành của Hồng Hoang chí cao cực kỳ đặc thù, nó ở trong một vùng thời không Hồng Mông vô biên vô tận, lúc này trong không gian không có tinh không, không có mặt trời mặt trăng và ngôi sao, duy chỉ có một đại lục cô độc một mình trường tồn tuyên cổ.
Lúc này đại lục vô ngần vô hạn, trời cao vô cùng cao xa, đại địa sâu không lường được, lấy tư thế bá chủ duy nhất nhồi nhét toàn bộ thời không Hồng Mông.
Bởi vì quá mức to lớn, ban ngày, đêm tối không còn đổi chỗ bởi vì mặt trăng mặt trời nữa, mà là do khái niệm cố định.
Ngày đêm, bốn mùa, mười hai canh giờ, đều bởi vì khái niệm mà tồn tại.
Răng rắc! Vụt! --
Lúc này, trời cao Hồng Hoang tổng cộng chia làm 33333 trọng thiên, một chỗ thời không của trọng thiên thứ một vạn đột nhiên bể ra, mấy luồng quang lưu có thần quang quanh quẩn, khí tức to lớn bắn ra từ trong cái khe đen kịt.
Lưu quang sặc sẽ kéo đi quang vĩ sáng lạn, xẹt qua tầng lớp không gian, nhanh chóng rơi xuống hướng về phía “biển Bắc Minh” nằm ở cực bắc của đại lục Hồng Hoang.
Ầm ầm!
Lưu quang bổ ra Minh Hải tối tăm, gánh lấy áp lực kinh khủng, cắm thẳng vào nham thạch ở tầng đáy biển, vù vù kịch liệt, mơ hồ toát ra ý. vui sướng
“Cái quái gì thế?”
Bạch Đông Lâm chớp mắt, hắn vừa tiêu hóa hết tin tức nhìn trộm được từ trong dòng sông thời không, phục hồi tinh thần lại, mấy luồng lưu quang đã rơi đến chỗ ba thước trước người.
Khí tức lưu quang rộng rãi, có chút bất phàm, nếu là tu sĩ thực lực không đủ mạo muội tiếp cận, chỉ có kết quả bi thảm là bị uy áp chấn động thành hư vô, nhưng chút gợn sóng ấy đối với Bạch Đông Lâm chẳng qua chỉ là gió xuân hiu hiu.
Ù!
Lưu quang bị ánh mắt của Bạch Đông Lâm nhìn quét cũng không nén nổi vẻ khẩn cấp nữa, hơi động một chút, rút ra từ tầng nham thạch có thể so với tiên kim, hà quang toàn thân chấn động tản ra, để lộ chân thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận