Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 147: Quạ trắng

Như vậy cũng tốt, thân thể bị thương thì có thể nhận thêm năng lượng cường hóa. Vết thương trên thân thể sẽ gây ra “đảo ngược tổn thương” sinh ra năng lượng cường hóa. Hắn dùng toàn bộ số năng lượng này để cường hóa Linh Khiếu. Bây giờ, linh hồn của Bạch Đông Lâm gần như đã vượt qua thân thể. Từ lúc hắn đột phá Thần Văn Cảnh, linh hồn luôn luôn tu luyện Luyện Hồn Thiên trong “Dựng Thần Chú Ma Chân Kinh”. Trong Thần Hải rộng lớn có khắc một ít pháp tắc linh hồn, những pháp tức này có tác dụng uẩn dưỡng linh hồn.
Ngày đêm tụng kinh đọc đạo cũng có tác dụng giúp linh hồn thăng hoa, tốc độ tăng cường của linh hồn đã vượt qua thân thể, không cần cố ý thiên vị nữa. Bạch Đông Lâm càng tiếp cận chỗ sâu trong thung lũng thì thanh đao màu đen cắm ở ấn đường của cự thi càng phát ra tiếng kêu kịch liệt hơn.
“Keng!”
Một đao ảnh to lớn đột nhiên bay lên không, chém một nhát về phía Bạch Đông Lâm đang ngồi xếp bằng. Không gian vô thanh vô tức bị cắt, hắn lập tức bị chém thành hư vô mà không kịp kêu tiếng nào.
Trong mấy hơi thở, Bạch Đông Lâm lại đột nhiên xuất hiện, ánh mắt của hắn hơi mơ hồ không biết xảy ra chuyện gì.
“Chẳng phải vẫn phối hợp rất tốt sao? Sao nó lại đột nhiên nổi điên?”
Bạch Đông Lâm cảm thấy bản thân đã chọc phải thứ gì đó vừa chém ra nhát đao kia. Hình như thứ đó rất sợ hắn tiếp cận chỗ sâu trong thung lũng. Chắc chắn ở phương diện này có bí mật lớn nào đó.
“Ngươi không cho ta tiến vào thì ta lại cứ thích vào đấy!”
Đao ý tiếp tục chém vào linh hồn. Hắn tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng sẽ bị đao mang dữ dội chém chết. Nhưng nó lại chẳng thể ngăn nổi bước chân của Bạch Đông Lâm. Linh hồn đang được tăng cường không ngừng, hơn nữa còn lĩnh ngộ được đao ý.
Dưới sự gia trì của linh hồn, ngộ tính của hắn càng lúc càng biến thái hơn. Hơn nữa, biển tri thức giống như vực sâu, với điều kiện tu luyện hiện tại thì có thể nói linh hồn của hắn đang tắm trong đại dương đao ý.
Có thể lĩnh ngộ một tia đao ý đã không bình thường rồi.
Bạch Đông Lâm đi từng bước một kiên định không lùi, hắn tốn khá nhiều thời gian để đi qua tầng sương mù dày đặc. Cảnh tượng chỗ sâu trong thung lũng đập vào mắt Bạch Đông Lâm.
Người khổng lồ đang quỳ gối dưới đất, thanh đao màu đen cắm ở giữa ấn đường của người khổng lồ. Thanh đao màu đen khẽ kêu lên, nó lấp tức thu hút ánh mắt của Bạch Đông Lâm.
“Đao tốt!”
Mắt hắn sáng rực lên. Tuy Bạch Đông Lâm không thể nhìn hết toàn bộ diện mạo nhưng đao ý cực kỳ bá đạo, thảm thiết, cộng với đao ảnh cực lớn đang lơ lửng trên không trung đã hấp dẫn hắn.
“Bảo đao như vậy mà lại bị đóng bụi ở nơi này, đúng là đáng tiếc! Thôi được, hôm nay ngươi may mắn gặp được ta, ta sẽ cho ngươi thấy lại được ánh mặt trời.”
Bạch Đông Lâm vừa dứt lời thì thanh đao màu đen càng kêu lớn hơn, đao ảnh trên không trung lóe lên chém Bạch Đông Lâm thành hư vô.
Hắn sống lại cũng không giận mà mỉm cười nói: “Bảo đao như bảo mã, tính tình đủ cương liệt. Ta càng lúc càng thích ngươi.”
Bạch Đông Lâm nói xong thì đi từng bước về phía đao ý cuồng loạn ở phía trước, thân thể có vết rạn ẩn hiện, linh hồn cũng gần như bị nghiền nát.
Khi còn cách thanh đao màu đen nghìn trượng thì hắn không dám tiếp tục liều lĩnh nữa. Bạch Đông Lâm chỉ có thể chậm rãi di chuyển từng bước một về phía trước, duy trì cân đối vi diệu, phá hoại và khôi phục luân chuyển không ngừng. Năng lượng cường hóa trong cơ thể cuồn cuộn không dứt. Mỗi giây mỗi phút linh hồn của hắn đều đang thăng cấp. Trong khoảng thời gian ngắn, một người một đao giằng co với nhau.
Ba ngày sau, Bạch Đông Lâm đã đi tới trước mặt người khổng lồ. Lúc đầu, linh hồn Phật Đà Kim Thân đang ngồi khoanh chân giữa không gian Thần Hải chỉ cao hơn một trượng. Bây giờ, linh hồn Phật Đà Kim Thân đã cao hơn một trượng tám, kim quang xán lạn cực kỳ uy nghiêm.
Linh hồn được tăng cường gấp đôi, uy thế của thanh đao màu đen cũng dần dần suy yếu, dù sao nó cũng chỉ là vật vô chủ.
Bèo không có rễ nên không được bổ sung dinh dưỡng, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể tiếp cận thanh đao màu đen nhanh tới vậy. Nhưng Bạch Đông Lâm cũng cảm thấy biểu hiện của thanh đao này rất kỳ lạ. Giữa hai bên không có thù oán sâu nặng, vì sao nó lại chĩa mũi nhọn vào hắn như vậy. Bao nhiêu ngày qua, không biết thanh đao đã chém Bạch Đông Lâm bao nhiêu lần. Trong chuyện này nhất định có vấn đề gì đó.
Hai tay của linh hồn trong Thần Hải buông xuống tạo thành hình chữ thập, tay bấm pháp quyết huyền ảo. Đường vân màu vàng kim dựng thẳng trên trán mở ra, con ngươi màu vàng kim như có thể xem thấu tất thảy. Con mắt này quét từ trên xuống dưới thanh đao màu đen và thi thể của người khổng lồ.
Một lúc sau, trên mặt Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ sửng sốt. Hắn thu thần thông lại.
“Hóa ra là thế!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận