Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 199: Nói trước bước không qua

Sau khi Bạch Đông Lâm lấy bảo vật xuống thì cơ chế phòng ngự cũng bị phát động như trong dự liệu. Từng cột sáng lập tức hạ xuống, nhoáng cái mười lăm món bảo vật trên các trụ ngọc còn lại đã biến mất không còn bóng dáng. Má nó, vẫn xảy ra tình huống xấu nhất. Nếu là trận pháp hung hiểm gì thì hắn còn có thể lấy mạng đi bù vào một chút, chứ trực tiếp truyền tống bảo vật đi như này thì Bạch Đông Lâm chịu chết, không biết phải làm sao.
Bạch Đông Lâm bực bội đi tới trước một cây trụ ngọc. Hai tay hắn vây quanh nó, sức mạnh kinh khủng bạo phát trong phút chốc, Bạch Đông Lâm gầm lên.
“Đổ cho ta!”
Rầm! Trụ ngọc to lớn trực tiếp bị vặn gãy, đổ nghiêng trong đại sảnh. Một lát sau, toàn bộ mười tám cây trụ ngọc trong đại sảnh đã bị Bạch Đông Lâm thu hết vào trong vòng tay.
Hắn gật đầu thoả mãn, chất liệu của mấy cây trụ ngọc này không tệ đâu. Khắc minh văn lên thì có thể dùng làm mắt trận được rồi.
Lúc này, có hai cánh cửa ánh sáng đang từ từ xuất hiện trong đại sảnh, phía trên mỗi cánh cửa ánh sáng đều có một văn tự đang lơ lửng. Theo thứ tự là “Khí” và “Thể”.
Bạch Đông Lâm nhíu mày, xem ra kế tiếp chính là khảo nghiệm tư cách truyền thừa thực sự. Không hay rồi, đi suốt dọc đường hắn gần như không thấy vết tích của thể tu.
Có thể nói, thể tu chính là động vật quý hiếm thật sự ở Cổ Giới.
Chủ nhân của Nguyệt Cung phải đến tám chín phần là khí tu, nói cách khác thì ngay cả tư cách nhận truyền thừa hắn cũng không có à?
Bạch Đông Lâm thân là đệ tử thánh tông đương nhiên sẽ không dò xét truyền thừa của một tiểu thế giới làm gì, hắn chỉ sợ bước vào cánh cửa ánh sáng thể tu xong thì sẽ bị ném ra khỏi bí cảnh. Khúc sau không có bảo vật thì không vui đâu.
Bạch Đông Lâm thử thăm dò bước vào cánh cửa ánh sáng khí tu, kết quả cánh cửa này lại giống như ảo ảnh. Kỳ thị ngành nghề đáng chết!
Bạch Đông Lâm lắc lắc đầu, xoay người bước vào cánh cửa ánh sáng thể tu, ít nhất phải bồi thường cho hắn một tí mới được.
Cảnh tượng lấp loé, Bạch Đông Lâm xuất hiện trong một không gian rất lớn, phóng tầm mắt nhìn ra là đại địa hoang vắng vô tận vô biên, không có cành cây ngọn cỏ.
Trên mặt đất rộng lớn chỉ có chín quả cầu lớn, đứng sừng sững. Mỗi quả cầu đều loáng thoáng hiện lên ánh sáng kim loại. Trong mắt Bạch Đông lâm thì thể tích của chín quả cầu cực lớn này chắc không thua gì mặt trăng đâu.
Đây là ngôi sao trong không gian à? Bị chủ nhân Nguyệt Cung mang về đây đúng không?
Nhớ tới lai lịch bí cảnh Nguyệt Cung này, Bạch Đông Lâm đã đoán được đại khái diện mạo thật của chín quả cầu này rồi. Xem ra mấy thứ này đều rất bất phàm, nếu không thì cũng sẽ không bị người ta cố ý mang về.
Đúng lúc này, một hàng chữ chậm rãi xuất hiện trong hư không: “Thể tu có thể tùy ý thu thập tài nguyên khoáng vật trong bảy ngày. Bảy ngày sau sẽ phải rời khỏi bí cảnh.”
Đúng là vẫn có bồi thường này!
Xem ra chủ nhân Nguyệt Cung là một người rất hiền lành, ngoại trừ khảo nghiệm đầu tiên ở đại điện bạch ngọc là có người chết, những cái còn lại chỉ cần biết khó mà lui thì đều không có nguy hiểm gì. Ngay cả thể tu không thể tiếp nhận truyền thừa nhưng hắn cũng có giải an ủi.
Nếu như chủ nhân Nguyệt Cung mà biết mấy người bọn họ đều là thiên ma ngoại vực thì sao nhỉ?
Trong mắt Bạch Đông Lâm mang theo ý cười, thân hình khẽ động một cái liền biến mất. Hắn vọt về phía những quả cầu, bảy ngày ngắn lắm nên Bạch Đông Lâm phải tranh thủ từng giây một, tàn nhẫn kiếm một mớ bộn!
Nhảy lên trên một quả cầu, Bạch Đông Lâm dùng thần niệm quét qua thì phát hiện đã có không ít tu sĩ đang hì hà hì hục đào bới rồi. Quả cầu này cứng rắn dị thường, nhìn đám tu sĩ đang đào cật lực kia là biết ngay.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm trở nên nghiêm túc hơn, thần niệm hướng về chỗ sâu nhất trong quả cầu mà tìm kiếm. Cảm giác tắc nghẽn cực kỳ mạnh, xem ra hắn nghĩ sai rồi. Đây không phải là ngôi sao hay vệ tinh nhỏ gì đó, nó chính là hạch tâm của những ngôi sao vĩ đại đã vẫn lạc mà ngưng kết thành.
Toàn thân chúng phủ kín loại kim loại cứng rắn dị thường, thảo nào đám tu sĩ này đào phí sức như thế. Xem ra không tốn chút sức lực thì rất khó tìm được đồ tốt.
Thì ra trong mắt chủ nhân Nguyệt Cung, đám thể tu chính là phu đào quặng sao?
Bạch Đông Lâm cảm thấy mình bị kỳ thị, xem ra lần này khó mà kiếm bộn được rồi, nói trước bước không qua mà!
Bóng dáng Bạch Đông Lâm lấp loé rất nhanh trên hạch tâm ngôi sao, tránh khỏi tầm mắt của đông đảo tu sĩ chăm chú đào quặng, sau đó đi tới một chỗ không người ngồi xếp bằng xuống.
Ngồi mài đao cũng không làm mất đi kỹ năng đốn củi, tài nguyên khoáng vật trong hạch tâm ngôi sao này phần lớn đều không có giá trị lớn, cứ mù quáng đào loạn cũng chỉ là thử vận khí mà thôi. Số nhọ thì chỉ uống phí thời gian và sức lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận