Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 585: Tiểu đạo sĩ Diệu Không

Bên hông tiểu đạo sĩ đeo một miếng ngọc bội bạch ngọc, là loại ngọc bài rất bình thường, thỉnh thoảng có lóe lên tia sáng màu đỏ. Thông qua ngọc bội, Bạch Đông Lâm phân liệt thân thể, mở ra thông đạo của thế giới thấp duy, sải bước đi ra.
Trong nháy mắt, hắn lập tức đi từ Hoang Vực đến Đạo Vực xa xôi.
“Nếu không thể lăn lộn được nữa thì làm một tên ‘mã phu’ cũng có thể kiếm tiền!”
Trong núi rừng bao la rộng lớn, vách núi dựng đứng, một tiểu đạo quán tràn đầy nét cổ xưa được xây trên đỉnh núi.
Bạch Đông Lâm đứng trong đạo quán, nhìn tiểu đạo sĩ ngồi trên giường vẫn hồn nhiên không biết gì, trong mắt lộ vẻ trầm tư.
“Nghĩ tới nghĩ lui, dường như đây chính là cơ hội duy nhất tiến vào đạo môn, phải tận dụng thời cơ, cơ hội lần tới không biết lúc nào mới có, đi xem một chút cũng tốt…”
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt hơi ngưng tụ, kiếm chỉ giơ lên điểm nhẹ vào mi tâm, tâm đạo chấn động chậm rãi từ mi tâm tỏa ra, một viên Thái Cực Đồ rất nhỏ kịch liệt xoay tròn, lập tức biến mất không để lại dấu vết.
Trong khoảnh khắc, khí chất của Bạch Đông Lâm lập tức thay đổi, khí tức ý niệm thần hồn do Thần Hồn Vô Vi làm chủ, Chí Ác, Chí Thiện bước ra phía sau Vô Vi, biến mất.
Vô Vi, vô bất vi.
Vi là bất vi, bất vi là vi.
Một luồng đạo uẩn lưu chuyển toàn thân, hai mắt trở nên lạnh nhạt mà ôn nhuận, áo bào đen kịt chớp lóe hồng mang, biến thành màu xanh đen, tóc dài giống như sinh vật, tự động quấn lại thành búi tóc.
Hai luồng khí âm dương một đen một trắng trong Thần Hải thuận theo thần kiều mà xuống, hội tụ ở đan điền trong Khí Hải Linh Khiếu, xoay vòng, ngưng tụ thành một Thái Cực Đồ cực lớn, Thái Cực Đồ giống như một vòng xoáy không ngừng hấp thu Thiên Linh Khí vào bên trong thân thể, một luồng khí Thanh Linh quanh quẩn quanh thân.
“Bần đạo Đông Lâm, hữu lễ!”
Bạch Đông Lâm bái chào đúng tiêu chuẩn, hai mắt mỉm cười, hắn rất am hiểu việc ẩn giấu khí tức của bản thân, sau một số thao tác, ngoại trừ không có pháp tướng, hắn không khác khí tu là bao.
“Si Nhi, còn không mau tỉnh lại!”
Ngay khi lời bái chào của Bạch Đông Lâm vang lên, gương mặt tiểu đạo sĩ trên giường run rẩy, từ từ mở hai mắt ra.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Bạch Đông Lâm trước mắt, trong nháy mắt, đôi mắt mơ hồ của hắn ta lập tức tỉnh táo lại, bóng người vụt qua, nhanh nhẹn trở mình xuống giường, tay kết pháp quyết, ánh mắt cảnh giác hỏi:
“Vị đạo trưởng này, không biết ngươi đến Thanh Vân quán để làm gì?”
“Ôi, Si Nhi!”
Bạch Đông Lâm khẽ thở dài, vẻ mặt hơi ảm đạm.
“Diệu Không, trước khi sư huynh ta quy tiên có lưu lại di ngôn gì cho ta không?”
Tiểu đạo sĩ nghe vậy, thân thể gầy yếu khẽ run lên, vô thức thả lỏng pháp quyết trên tay, hai mắt ửng đỏ.
“Người, người là sư thúc?”
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng gật đầu.
“Oa hu hu! Sư thúc, sư tôn của ta chết rất thảm, trước khi chết hắn còn lẩm bẩm tên người, ta còn cho rằng hắn nói lung tung, không ngờ sư tôn không hề lừa dối ta…”
Diệu Không bổ nhào lên người Bạch Đông Lâm gào khóc, thân thể gầy yếu mới chỉ đến eo Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm xòe tay ra, khẽ vuốt đỉnh đầu Diệu Không, hắn cũng không lên tiếng, để mặc Diệu Không phát tiết nỗi tủi thân và sợ hãi trong lòng.
Lấy được những tin tức của ký chủ từ thế giới thấp duy, hắn đã nắm rõ tình huống của tiểu đạo quán này như lòng bàn tay, thông qua hình ảnh được lưu giữ trong ‘không gian Thiên La’, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nhìn hình ảnh của sư tôn Diệu Không lúc trước khi chết.
Sư tôn của Diệu Không thật sự có một sư đệ, chỉ có điều người này đã trốn đi rất nhiều năm, đứa trẻ Diệu Không này là cô nhi mà Thanh Vân lão đạo nhặt được, chưa từng nhìn thấy sư đệ của Thanh Vân lão đạo.
Vì vậy Bạch Đông Lâm dùng thân phận giả vô cùng dễ dàng.
Thanh Vân lão đạo không phải đột nhiên tử vong, mà là bị trọng thương sau khi đấu pháp với người khác, vì vậy lão ta mới đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, để lại Diệu Không mới được mười mấy tuổi một mình ở trong thâm sơn này chờ chết.
Chỉ có điều Diệu Không mười mấy tuổi mới tu luyện cách đây không lâu, Thanh Vân quán nghèo nàn cũng không có tài nguyên tu luyện gì, tu vi của Diệu Không thấp đến đáng thương, ngay cả thực lực rời khỏi thâm sơn này cũng không có.
Nếu không phải hắn tình cờ nhặt được bia tiêm giác phân liệt thân thể, không có sự xuất hiện của Bạch Đông Lâm, e rằng Diệu Không đã chết đói ở chỗ này rồi.
Chung quy hắn ta cũng chỉ là một tiểu đạo sĩ, ngay cả nhịn ăn cũng không làm được, trong một tháng nay chỉ biết đau lòng, sợ hãi, trong lòng tích tụ toàn cảm xúc tiêu cực.
Trong lòng bàn tay Bạch Đông Lâm hiện lên một luồng huyền quang, thuận theo đầu Diệu Không chuyển đến toàn thân hắn ta, trong nháy mắt, những âu sầu mệt mỏi tan rã giống như băng tuyết mùa xuân, Diệu Không dần dần không khóc nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận